Lúc Lưu Ly còn đang ngơ ngác, cô nhìn thấy Cố Tại Ngôn đã quay người sải bước đi về phía căn phòng bên phải.
Lưu Ly mới thở vào một hơi, cho là Cố Tại Ngôn biết tiếng lòng của mình, ai ngờ cô lại nhìn thấy Cố Tại Ngôn ôm chăn gối bước ra khỏi căn phòng bên phải.
Lưu Ly: “?” có chuyện gì vậy?
Lúc Cố Tại Ngôn ôm chăn gối đi ngang qua Lưu Ly thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, miệng mấp máy thốt lên bốn chữ.
“Như nàng mong muốn.”
Sau đó, Cố Tại Ngôn liền ôm chăn gối đi vào trong căn phòng bên trái.
Lưu Ly: “...” Trên mặt đầy dấu chấm hỏi to đùng.
Cái gì gọi là như cô mong muốn chứ?
Cái này không phải là điều mà cô muốn có được không hả?
Thật đó, có hiểu lầm mà, không phải như anh nghĩ đâu.
Lưu Ly muốn đưa tay cản Cố Tại Ngôn lại để giải thích, nhưng mà lúc này Yên Yên lại bước ra khỏi phòng mình: “Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì?”
Lúc này, cô bé vô cùng hào hứng, hoàn toàn không ý thức được mình đã gài mẹ một phen.
Lưu Ly:”...”
Tiêu rồi, đã bỏ qua cơ hội giải thích tốt nhất, không còn cách nào giải thích nữa.
Lưu Ly nhận mệnh bước ra khỏi nhà chính mà đi đến phòng bếp, chuẩn bị trốn tránh sự thật.
Chuyện của buổi tối, hay là chờ đến tối rồi hãy giải quyết, Lưu Ly trốn tránh suy nghĩ.
Mà ở trong phòng, Cố Tại Ngôn nhìn chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215646/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.