“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đã về rồi.”
Yên Yên và Bình Bình chạy ngay đến chỗ Lưu Ly.
Lưu Ly bỏ đồ trong tay xuống, giang tay ra ôm hai đứa con vào trong lòng.
“Khiến hai đứa phải lo lắng rồi.” Lưu Ly có chút áy náy.
Vì tình huống khẩn cấp, trước đó cô đành phải bỏ hai đứa nhỏ lại.
Bình Bình chỉ cho Lưu Ly ôm một lúc liền lùi chân lại phía sau, hai tai ửng đỏ.
“Bọn con không lo đâu, bọn con tin tưởng mẹ mà.” Bình Bình nói.
Yên Yên vùi đầu vào ngực Lưu Ly, nghe nói như vậy thì liên tục gật đầu: “Đúng đó đúng đó, con và ca ca rất tin tưởng mẹ, là cha lo lắng cho mẹ đó.”
Cố Tại Ngôn: “...”
Hai đứa nhỏ đều tin tưởng cô, không lo lắng cho cô, chỉ có hắn là lo lắng. Nói như vậy, chẳng phải là hắn còn không bằng hai đứa nhỏ à?
Cố Tại Ngôn cảm thấy mình không có thể diện, muốn ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhưng lại thấy Lưu Ly đang nhìn về phía mình, hắn liền giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì mà ngồi ở đằng kia.
Lưu Ly vừa mới ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy ánh mắt thản nhiên như không có chuyện gì của Cố Tại Ngôn, trong lúc nhất thời liền cảm thấy...
Thật là, lúc mình nghe thấy Yên Yên nói như vậy thì liền ngẩng đầu lên, như đang trông chờ hắn lo lắng cho mình.
Khụ khụ, nghĩ cái gì thế?
Cô mất tự nhiên di chuyển tầm mắt, Lưu Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-cha-con-toi-dau-roi/2215641/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.