Chương trước
Chương sau
Nhìn ra sự nghi hoặc của người Nhiêu gia, Tôn lão bèn nói: “Nếu không có Ly, lần này e là lão phu cũng lực bất tòng tâm.”

Tôn lão không thể không lần nữa cảm khán trước y thuật cao minh của Lưu Ly, ông ta nghiên cứu cả đời, vậy mà không bằng một tiểu cô nương 20 tuổi.

Nếu Lưu Ly biết Tôn lão nghĩ gì trong lòng, nhất định sẽ toát mồ hôi.

Lần này cô thật sự coi như may mắn.

Nếu không có nước linh tuyền, chỉ dựa vào thuốc của cô, cô thật sự cũng không thể bảo đảm ba mạng đều có thể bảo vệ được.

Điểm này, cô không thể không thừa nhận chỗ cao minh của tây y.

Nếu cô biết thủ đoạn mổ bụng của tây y, vậy thì nguy hiểm lần này sẽ không chỉ là dựa vào may mắn.

Trong lòng Lưu Ly ngưng trọng, hối hận bản thân tuy vì nghiên cứu thuốc tốt hơn mà từng tiếp xúc với tây y, nhưng đối với phẫu thuật lại không biết gì.

Người của Nhiêu gia nghe thấy lời của Tôn lão đều mang vẻ mặt chấn động, có hơi khó tin khi nhìn sang Lưu Ly.

Có điều Nhiêu Vân Châu là chủ của một nhà vẫn lập tức phản ứng lại, cảm tạ với Lưu Ly: “Đa tạ cô nương đã cứu con gái của ta, không biết cô nương họ gì.”



Khi hỏi lời này, Nhiêu Vân Châu cẩn thận đánh Lưu Ly, sự nghi hoặc trong mắt sâu thêm vài phần.

Sự đánh giá kỳ lạ này Lưu Ly đương nhiên không thể không phát giác, có điều Lưu Ly chỉ coi như Nhiêu Vân Châu này là tò mò về y thuật mà cô lộ ra ngày hôm nay, cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Ta họ Lưu, Nhiêu lão gia gọi ta là Lưu nương tử là được.”

Cô nương, đó là gọi nữ tử chưa thành thân.

Lưu nương tử, vừa có thể gọi người phụ nữ trẻ đã có phu quân,vừa có thể gọi tiểu cô nương tới tuổi gả chồng nhưng chưa thành thân.

Khi Nhiêu Vân Châu nghe thấy Lưu Ly họ Lưu, loại cảm xúc nào đó trong mắt đã tản ra.

Họ Lưu không hay gặp, cho nên nếu có người quen biết họ Lưu, ông ta nhất định có ấn tượng.

Nhưng lục tìm ký ức, những năm nay ông ta không quen ai họ Lưu, cho nên cô nương trước mắt ông ta cảm thấy có vài phần quen mặt chắc chỉ là trùng hợp.

Sau khi loại bỏ tâm tư này, ánh mắt Nhiêu Vân Châu nhìn Lưu Ly có thêm vài phần khách sáo.

“Lưu nương tử nếu đã cứu ba mạng của phủ ta, không biết Lưu nương tử có yêu cầu gì, nếu Nhiêu mỗ làm được, Nhiêu mỗ nhất định dốc hết sức mình.”

Lời này của Nhiêu Vân Châu tương đương là cho Lưu Ly một lời hứa, ngay cả Tôn lão cũng có vài phần sửng sốt, sau đó cảm thấy vui mừng cho Lưu Ly.

Đại nho sĩ đương thời giống như Nhiêu Vân Châu, cho dù ở địa giới của kinh thành cũng có sức ảnh hưởng, một lời hứa của ông ta là thứ mà rất nhiều người cầu còn không được.

So với sự vui mừng của Tôn lão thì Lưu Ly rõ ràng chấn định hơn nhiều.

Cô cũng đang nghiêm túc suy nghĩ mình muốn cái gì.

Bởi vì thân phận của Nhiêu gia Tôn lão ở trên xe ngựa đã nói, cho nên cái Lưu Ly nghĩ tới đầu tiên là để Nhiêu Vân Châu làm thầy giáo của Bình Bình.

Tuy bây giờ Bình Bình có Cố Tại Ngôn dạy dỗ, nhưng Cố Tại Ngôn không thể cứ ở trong thôn núi nhỏ được, sớm muộn cũng phải rời đi, cho nên tìm cho Bình Bình một thầy giáo vừa ổn định vừa có học vẫn là rất cần thiết.

Có điều suy nghĩ này chỉ xoay một vòng ở trong đầu thì Lưu Ly đã từ bỏ ý nghĩ này.

Bởi vì Tôn lão cũng từng nói, Nhiêu lão tiên sinh này hiện nay là an dưỡng ở nhà, không có dự định thu nhận học trò nữa.

Nếu cô hiện nay tùy ý đề xuất khiến ông ta phá lệ thu nhận học trò, vậy thì có loại cảm giác dùng ơn ép phải báo đáp, rất dễ gây ra ác cảm, bất luận là đối với cô hay đối với Bình Bình đều bất lợi.

Cho nên, không bằng thực tế một chút.

Nghĩ như vậy, Lưu Ly mới mở miệng: “Nếu lão tiên sinh muốn cảm tạ, cho ta 100 lượng bạc là được.”

Trực tiếp muốn tiền, tuy hơi thô tục, nhưng ai không cần dùng tiền chứ?

Huống chi, ý nghĩ lấy tiền và hai bên tiền trao cháo múc, biểu thị cô sẽ không dùng ân tình để ép báo đáp nữa.

Còn đòi 100 lượng có nhiều không?

Ha, đối với bách tính bình thường mà nói, 100 lượng quả thật là rất nhiều.

Nhưng đối với gia đình giàu có mà nói, 100 lượng không tính là gì, nếu cô lấy ít hơn, e là người ta sẽ cảm thấy tính mạng của người nhà bọn họ không đáng tiền.

Lưu Ly chỉ cần 100 lượng là quà đáp tạ, khiến Tôn lão hơi sững sờ, nhưng lại rất nhanh hiểu được, ánh mắt nhìn Lưu Ly có thêm vài phần khen ngợi.

Xem ra đứa trẻ này vẫn là một người rõ ràng, không hám lợi.

Mà Nhiêu Vân Châu và những người khác của Nhiêu gia cũng có hơi sững sờ khi Lưu Ly chỉ muốn 100 lượng.

Không hiểu, chỉ cảm thấy Lưu Ly chưa trải sự đời, ngu ngốc.

Mà người có tâm tư thấu đáo, lại vào lúc này đánh cao Lưu Ly, Nhiêu Vân Châu là một trong những người đó.

Nghe thấy yêu cầu của Lưu Ly, Nhiêu Vân Châu gật đầu, bảo quản gia đứng hầu ở một bên đi lấy ngân lượng.

Quản gia cầm một hà bao, nhẹ tênh, Lưu Ly biết bên trong đựng ngân phiếu, cũng không kiểm tra con số, Lưu Ly trực tiếp cất đi.

Sau đó, sau khi dặn người của Nhiêu gia hai đứa trẻ là sinh non, nhớ nhất định phải giữ ấm và trong phòng thoáng gió, cố gắng ít tiếp xúc với người lạ, Lưu Ly mới theo Tôn lão rời đi.

Cho tới nhìn không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Ly, Nhiêu Vân Châu mới rời mắt.

Phu nhân của Nhiêu Vân Châu làm phu thê nhiều năm, hiểu nhất trượng phu của mình nhất, thấy trượng phu của mình như vậy, không khỏi ngạc nhiên.

“Chàng sao lại nhìn chằm chằm tiểu cô nương người ta như vậy?”

Nhiêu Vân Châu hoàn hồn, nhìn sang phu nhân của mình: “Nàng không cảm thấy Lưu nương tử đó quen mắt sao?”

Nhiêu lão phu nhân nhớ lại dung mạo của Lưu Ly, lại lắc đầu: “Hình như chưa từng gặp.”

Nhiêu Vân Châu bèn nhìn sang con trai của mình.

Nhiêu Tiêu Daocũng lắc đầu: “Cha, con cũng không cảm thấy quen mắt.”

Nhiêu Vân Châu lại liếc nhìn những người khác của Nhiêu gia, những người đó cũng đều lắc đầu.

Nhiêu Vân Châu thấy vậy, chỉ coi là mình thật sự nghĩ sai rồi.

Tuy nhiên lúc này con gái của Nhiêu Thanh Nhã cuối cùng mới hoàn hồn, Quách Bình Sương 8 tuổi lại vào lúc này mà mở miệng: “Ngoại tổ phụ, cháu hình như từng gặp ở đâu đó.”

Nhiêu Vân Châu nhìn sang cháu ngoại của mình, tuy biết cháu ngoại nói không phải như những gì mình nghĩ, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi: “Ổ? Sương Nhi từng gặp ở đâu?”

“Trước tiệm quần áo, chính là dì vừa rồi nói mẹ phải đi tìm đại phu bắt mạch.”

Tuy dáng vẻ không giống, nhưng giọng nói và đôi mắt của dì đó cô bé nhớ.

Nhiêu Vân Châu nghe vậy thì thần sắc hơi thay đổi, sau đó vuốt râu của mình, vẻ mặt như có suy tư.

...

Lúc này, Tôn lão đã lên xe ngựa lại có hơi kích động nhìn sang Lưu Ly.

Ánh mắt nóng bỏng đó, cho dù Lưu Ly có điềm tĩnh như nào, lúc này cũng không điềm tĩnh được.

“Tôn lão, ông có gì thì cứ nói.” Nhìn cô như vậy, cô thật sự có loại cảm giác da đầu tê dại.

“Nếu đã như vậy, vậy ông nói thẳng nha.” Tôn lão cũng từng nói chuyện mấy lần với Lưu Ly, vậy nên không hề khách sáo.

Lưu Ly nghe vậy thì gật đầu: “Ông nói, cháu nghe.”

“Ly, ông muốn hỏi cháu, cháu làm sao khiến cho ba mẹ con của Nhiêu gia bình an?”

Tuy tình trạng của Nhiêu Thanh Nhã ông ta không có tận mắt nhìn thấy, nhưng ông ta cũng biết loại tình huống đó, cho dù cháu của ông ta tới, e là cũng sẽ không có nắm chắc 100% sẽ khiến ba người đó sống hết được.

Thậm chí, khả năng nhiều nhất chỉ giữ được một đứa trẻ.

Nhưng Lưu Ly lại làm được tới mức khiến ba mẹ con bình an, khi rời đi ông ta đã bắt mạch cho Nhiêu Thanh Nhã, mạch tượng đó tốt hơn tưởng tượng của ông ta.

Sinh sớm, khó sinh cộng thêm ra máu nhiều, căn bản không thể có mạch tượng khỏe như vậy.

Mà đứa trẻ vừa sinh ra thì mặt mày xanh xao kia, theo kinh nghiệm của ông ta, cũng chắc không có khả năng sống.

Nhưng Lưu Ly lại làm được.

Trong này nhất định có mẹo gì đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.