Cũng may bây giờ không còn sớm nên hầu như rất ít xe qua lại, mấy tên này chỉ chặn được vài xe đến cô lại không may mà bị thương. Sợ rằng càng kéo dài thời gian thì mấy người bọn họ ai cũng chịu đòn, nghĩ thế ba chân bốn cẳng lên xe tẩu thoát, đến cả ngoảnh đầu nhìn lại còn không dám.
Lữ Thiết Nhan cảm thấy không còn bổn phận của mình nữa, xoay người trở lại chiếc xe của mình không hề để ý đến Đinh Thiên Ân. Lúc lên xe cô vô tình nhìn thấy sau áo sơ mi màu trắng của anh có vết son môi rất đậm, không hiểu sau khi nhìn thấy trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác khó chịu, mà chính cô không rõ vì sao bản thân lại như vậy. Cô lắc đầu không muốn suy nghĩ đến việc đó, tiện tay bóp còi xe để anh nghe mà né đường.
Đinh Thiên Ân nãy giờ đang nghe điện thoại, bị tiếng còi xe của cô làm cho giật mình tắt ngay điện thoại. Cô lên xe từ khi nào mà anh không hề hay biết, mà vừa rồi đứng cạnh cô anh nghe thoang thoảng mùi rượu, nhớ đến chuyện đó, anh đi lại đứng bên mép cửa sổ: "Em uống rượu đúng không?"
"Thì sao?"
Lữ Thiết Nhan dứt khoát hỏi, ngữ khí lạnh lùng đanh thép.
"Tôi đưa em về, có rượu trong người không nên lái xe đâu."
Cho là anh đang quan tâm cô đi, nhưng mà nhớ đến vết son trên áo cô lại thấy chua chát: "Không cần Đinh tổng để tâm đâu, tôi đi uống thì tự lái xe về được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ca-doi-cung-sung-cuc-pham-phu-nhan/2787369/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.