Đến khi Tô Hoài lau người cho Lục Viên xong, lại dọn dẹp đống bẩn thỉu do Lục Viên thải ra trên giường và quần áo, cuối cùng thu dọn đồ ăn xong thì trời cũng đã vào đêm.
Buổi trưa, cơm còn chưa kịp ăn thì bị Cột kéo vào trấn, bị gây sức ép một phen, đem được Lục Viên về nhà, đến tối này cũng không được yên, quả thật Tô Hoài mệt rã rời. Vừa mệt lại vừa có men rượu rất dễ buồn ngủ, mà khi buồn ngủ thì chẳng thể làm được gì nhiều nữa, Tô Hoài trực tiếp xốc chăn nằm bên cạnh Lục Viên, cứ nghĩ chỉ cần ngả đầu là ngủ ngay, nào đâu Tô Hoài lại ngủ chẳng được.
Nghiêng đầu, một đầu đầy tóc mềm mềm mượt mượt ngay dưới mí mắt, cái tên Tiểu Viên thật cũng biết hơi ấm áp nơi ai đó, mơ mơ màng màng hướng ngực hắn cọ cọ lại dụi dụi. Đánh một giấc ngủ say mèn, miệng lại càu nhàu gì đó, Tô Hoài còn nghe được láng máng gì mà “Không sinh đâu phá sạch” linh tinh.
Cứ thế không muốn sinh sao?
Nếu bị lùng bắt vì tội dâm loạn, đứa bé này không phải chứng cứ tội phạm thì cũng là một cục nợ. Phiền toái lớn ốc còn chẳng mang nổi mình ốc thì còn tâm trí đâu mà quan tâm được phiền toái nhỏ? Ngẫm lại phá sạch cũng sáng suốt.
Nhưng giờ y còn lơ tơ mơ chẳng hiểu gì, một lần xúc động giết đứa bé, sau này có một ngày nhớ lại chuyện đã qua, liệu có hối hận
Chau mày nhìn Lục Viên vì men say mà mặt thoáng hồng ửng, lòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-hoi-co-dai-chung-bao-tu/1632168/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.