-Anh Hai, sao anh không ăn? Mọi người nữa? Ăn thử đi chứ!
Dạ Sở Kỳ đứng cạnh bàn ăn, nhìn mọi người. Không ai dám động đũa, và trong lòng họ đang gào thét. Tại sao? Vừa mới khỏi xong Dạ Sở Kỳ lại nói muốn bồi bổ nên đích thân vào bếp. Lặp lại thêm vài lần chắc bọn họ quy tiên sớm quá. (Xin lỗi các người, ta không cố ý T^T)
-Tiểu Kỳ à, bọn anh không ăn thứ này được!
Lời nói của Lưu Giai Từ biến thành cọng rơm cứu mạng. Trong chớp mắt, anh như trở thành người hùng, anh đang là đấng cứu thế. Nhưng nếu như Lưu Giai Từ là đấng cứu thế thì Dạ Sở Kỳ là ác quỷ. Và có vẻ đấng cứu thế thắng không nổi rồi.
-Tại sao? -Sắc mặt của Dạ Sở Kỳ hơi đen, nhìn theo hướng nào đó thì giống ác quỷ thật.
-Cái này... -Lưu Giai Từ lúng túng.
Dạ Sở Kỳ đen mặt, và một -số -người -nào -đó cảm thấy có khói đen bốc lên từ cô. Dạ Sở Kỳ đập bàn, làm cả bọn giật bắn người.
-NR-001! -Dạ Sở Kỳ dằn từng chữ một.
Cả bọn đang giật mình, và Lưu Giai Từ đang từ đấng cứu thế rớt xuống thành kẻ độc ác mở ra con đường địa ngục. Lưu Giai Từ giật mình khi thấy năm đôi mắt hướng về phía mình như mười viên đạn của một khẩu súng Makarot 78 -loại súng nổi tiếng với sức sát thương lớn.
-Dọn đồ ăn vào!
Một câu này lập tức khiến cho Lưu Giai Từ quay về "địa vị" đấng cứu thế. Anh ngồi xuống ghế, cảm thán với cuộc đời "thăng trầm" của mình. NR-001 ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/177758/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.