Dạ Sở Kỳ ở trong phòng với NR-001 tới hơn năm giờ đồng hồ mới ra ngoài. Và tất nhiên, cô đã biết được tất tần tật về vấn đề giải phóng năng lượng mà Dạ Sở Hiên đề cập. Nhưng cái "skill" này tốn nhiều năng lượng, hơn nữa sử dụng có thể dễ làm lộ thân phận robot của cô nên cô nghĩ nếu không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được dùng.
Vì lí do mò ra được cái "skill bí truyền" này từ NR-001, tâm tình Dạ Sở Kỳ rất tốt, đến trường cũng rất vui vẻ. Vũ Anh Anh thấy cô suốt ngày cứ cười mà không sợ lệch quai hàm cũng lấy làm kỳ lạ. Theo nhận thức của Vũ Anh Anh, Dạ Sở Kỳ vô cùng ít vui vẻ. Bình thường thì nếu không phải Vũ Anh Anh cô cố tình chọc cười hay nói phải một câu nói thú vị với Dạ Sở Kỳ thì Dạ Sở Kỳ tuyệt đối không cười một cách không lí do như vậy. Hơn nữa, cô cũng bắt đầu thấy Dạ Sở Kỳ có xu hướng trở thành một con mọt sách.
Thật ra mà nói, Dạ Sở Kỳ sau mấy ngày vui vẻ tò mò về cái thế giới này, cuối cùng cũng nhìn quen mắt. Vì đã không còn hứng thú với thế giới này nữa, cô không còn nhiều năng động nữa mà quay về con người cũ của mình kiếp trước -một con mọt sách chính hiệu. Thiếu cái kính nữa là đảm bảo cô hóa thành một người trong mắt chỉ có sách. Cũng còn may, sách ở đây quá hiếm thấy và nhà trường không có cái định nghĩa nơi mà gọi là thư viện. Ở đây, chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587157/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.