Tưởng trốn được à? Em là của tôi!
Lời nói của Hạ Cảnh Dực không hề nhỏ, thu hút ngay sự chú ý. Vũ Anh Anh cùng cậu bạn của Hạ Cảnh Dực hai người đứng một bên đồng dạng với những người khác há hốc mồm. Này, không đùa đấy chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Dạ Sở Kỳ dần đỏ lên. Tên Hạ Cảnh Dực này làm sao thế? Rõ ràng vừa mới gặp nhau hôm trước, hôm nay hắn đã thẳng thừng tuyên bố cô là của hắn. Đành rằng cô là robot sản phẩm mẫu của KM, nhưng còn chưa kí hợp đồng, hắn cũng đâu có quyền gì. Mà ở đây ai biết cô là robot? Bọn họ sẽ nghĩ gì? Da mặt của tên này cũng thật là dày!
Dạ Sở Kỳ đẩy Hạ Cảnh Dực ra. Hắn cũng buông cô ra, nhìn cô thích thú cười. Cô thấy vẻ mặt bất lương của hắn, không khỏi nóng giận lớn tiếng:
-Tôi từ lúc nào là của anh chứ?
-Từ bây giờ! -Hạ Cảnh Dực bình thản.
Thật sự tên này hết thuốc chữa rồi! Hắn còn dám nói thế!
-Tôi không đồng ý. Tôi rõ ràng không phải... không phải đồ vật!
-Xem em kìa. -Hạ Cảnh Dực cười -Tôi từng nói em là đồ vật sao?
-Tôi... -Dạ Sở Kỳ túng quẫn -Nhưng tôi rõ ràng không có quen anh!
Mọi người kì quái nhìn Dạ Sở Kỳ, nhất là các cô gái. Một vài cô còn nhìn Dạ Sở Kỳ với ánh mắt đầy địch ý. Hạ Cảnh Dực đấy! Nam thần số một đấy! Người ta cũng đã tuyên bố cô là của người ta rồi, vậy mà dám nói không quen!
-Nếu không quen, em cần gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/177754/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.