Dạ Sở Kỳ tỉnh lại từ giấc ngủ, cảm giác ngái ngủ làm cô cứ dụi đầu vào lớp đệm mềm mại. Từ khi thành robot, cô ít khi cảm thấy buồn ngủ, chẳng qua đêm tối buồn chán thì leo lên giường làm một giấc thôi. Ngủ vào buổi đêm có thể tiết kiệm năng lượng, nhưng vốn trước giờ cô không để ý.
Sực nhớ tới cảm giác ngái ngủ không thể xảy ra đang hiện hữu, Dạ Sở Kỳ bật dậy. Cái gì vậy?
Nhìn lại thì cô vẫn là Dạ Sở Kỳ, không có gì khác biệt. Cảm giác ngái ngủ, thi thoảng xuất hiện vài lần, sao lại...
Cánh cửa mở ra.
-Tiểu Kỳ, dậy rồi sao?
-Y Y?
Dạ Sở Kỳ tròn mắt. Tả Y Y bỏ đồ vào tủ, lại gần, véo má cô.
-Thật là...! Sạc xong rồi còn ngủ đến một ngày, em đúng là một con heo.
Dạ Sở Kỳ đỏ mặt. Sạc xong thì đầy năng lượng rồi, vậy mà vẫn còn ngủ được. Thật ngượng mặt!
-Giờ là giữa buổi, mà NR-001 cũng đã gửi phép cho em rồi, nghỉ hôm nay đi.
Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, xuống đất đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà. Ở dưới nhà, ngoài NR-001, chỉ có Lã Phí Điềm cùng một cô gái tóc vàng.
-NR-002, Phí Điềm, hai người làm gì vậy?
Lã Phí Điềm quay lại, thấy Dạ Sở Kỳ thì chỉ gật đầu.
-Chào buổi sáng, AL-003. -NR-001 nói lời chào.
Dạ Sở Kỳ lại gần, nhìn cô gái tóc vàng. Đôi mắt cô ta màu bạc, cứng nhắc. Hệ thống nhận dạng trong đôi mắt Dạ Sở Kỳ xoay chuyển, cô thốt lên:
-Robot!?
Lã Phí Điềm vốn kiệm lời, không giải thích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/177753/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.