Dạ Sở Hiên lùi lại vài bước, tránh xa Dạ Sở Kỳ một chút. Sau đó anh nhấn nút tai nghe, nghe máy.
- ....? - Bên kia nói.
Dạ Sở Hiên nheo mắt không trả lời.
- ....
- Không. Dự án Noahn sẽ không đi đâu nữa cả.
- .....
- Bảo mật? - Dạ Sở Hiên cười một nụ cười khinh thường.
- ....
- Các người nghe cho rõ đây. Dù có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không giao ra Dự án Noahn.
Dạ Sở Hiên trực tiếp tắt máy. Anh hơi suy nghĩ, sau đó gọi đi.
- Mad, chị xem thứ tôi đưa rồi chứ?
- Xem rồi.
- Như thế nào? Làm được không?
Bên kia yên lặng một lúc.
- Thứ này hơi quá sức đấy.
- Không sao, cứ làm tất cả những gì chị có thể, phần còn lại tôi sẽ lo.
- Được thôi.
Dạ Sở Hiên tắt máy. Anh nhìn ra xa. Gió hất tung tóc anh, anh hơi cúi đầu. Cảm giác mỗi lần tới đây của anh chưa bao giờ khác nhau. Anh luôn muốn biết ba mẹ trong tình huống của mình sẽ làm những gì. Anh sợ những gì anh đang làm là sai. Anh không truy cầu hoàn mĩ, anh chỉ truy cầu một cuộc sống bình yên.
Nơi đây chưa bao giờ khiến anh ngừng nhớ về những ngày tháng kinh khủng ấy. Anh nhớ ngày tin ba mẹ mất về tới, nhớ bộ dáng của Dạ Sở Kỳ lúc đó. Càng nhớ nhiều hơn là cảm giác gia đình đầm ấm hạnh phúc. Nghĩ đi nghĩ lại, cái anh muốn đơn giản chỉ là bình yên.
Anh cũng không hiểu mình rốt cuộc đang làm gì. Lấy cớ tình thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587262/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.