-...
-...
-...
-...
-...
-...
Tại sao lại im lặng? Thật ra tác giả cũng chả biết. Từ lúc Hy Mã Kỳ vào là im luôn.
-Tại sao chúng ta lại im lặng? -Vũ Anh Anh khó chịu hỏi.
-Không có chuyện gì để nói? -Dạ Sở Kỳ trả lời bằng một câu hỏi mang ý thăm dò.
-...
Im tiếp.
-Được rồi đó! -Vũ Anh Anh là người không bao giờ chịu đựng được im lặng -Hy Mã Kỳ, cậu đến đây làm gì?
-Thì... Cậu biết đó, mình cùng lớp mà... Mặc dù gặp nhau có mấy lần thôi, mình cũng muốn làm bạn với cậu...
-Hết rồi? -Vũ Anh Anh nhướn một bên mày, mắt đầy nghi ngờ.
-Ừm... Thì bởi vì trông giống nhau nên mình rất tò mò...
Dạ Sở Kỳ đầu hơi nghiên. Cô bật cười rồi đứng dậy.
-Có gì lạ đâu. Thật ra tôi là robot, vẻ ngoài trùng hợp giống cậu thôi.
Thật ra bản thân cô rất ngạc nhiên đấy. Nhưng làm gì có chuyện cô sẽ lôi việc ký chủ từng là người ra. Cô cũng quen bỏ qua quá khứ và chấp nhận hiện thực rồi.
-Robot? -Hy Mã Kỳ kinh ngạc.
-Ừ. Nếu không có gì làm, tôi dẫn các cậu tới chỗ tôi thích nhất.
-Hả?
Nói xong Dạ Sở Kỳ đi trước. Đám 4 người nhìn nhau đi theo. Hy Mã Kỳ ngẩn một hồi mới chạy sau.
Sáu người đi tới tầng trên, một căn phòng có vẻ rất lớn. Dạ Sở Kỳ đẩy cửa.
-... -Ninh Diễm Kiều câm nín.
-Chúa ơi... -Vũ Anh Anh ngẩn luôn.
-Cậu thật sự là một con mọt sách... -Sử Ngao Kim than thở.
-Sở Kỳ, cô em thú vị thật... -Tiêu La Khải cảm thán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587198/quyen-1-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.