Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn ngồi im để Hạ Cảnh Dực xử lý vết thương, thỉnh thoảng cả người không kiềm được run rẩy. Hắn vừa làm xong, cô đã co người lại rúc vào trong chiếc ghế nệm êm ái. Hắn cất hộp y tế, nhìn cô thở dài.
-Tôi đã làm gì em đâu, cần gì phải chạy như thế? Ngã rồi đấy, còn muốn chạy...
Dạ Sở Kỳ rụt cổ, bộ mặt sợ hãi đến tội.
-Ai bảo anh hung dữ... Tôi không muốn ăn...
Hạ Cảnh Dực bị bộ mặt kia làm mềm lòng. Hắn nhịn không được đưa tay xoa đầu cô.
-Ai bảo em cứ thích chống đối tôi. Tôi chỉ muốn tốt cho em thôi, không phải muốn hại em.
-Không phải? Do anh mà tôi bị đánh đó! Anh tưởng bộ mặt đó của dễ nhai lắm hả? Anh lại gần tôi là tôi đã bị một đống người ghen tỵ rồi... -Dạ Sở Kỳ phồng má.
Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái nhỏ, ngạc nhiên. Hóa ra trước giờ cô xa lánh hắn là vì sợ bị kỳ thị sao? Cô nhóc này, thật là...
-Tại sao không nói với tôi? -Giọng hắn dịu dàng hơn hẳn.
-Tại sao phải nói với anh?
-... -Vậy bây giờ em nói với tôi làm gì?
Hạ Cảnh Dực cười một tiếng. Hắn ngồi xuống ghế.
-Nhưng đó đâu phải lỗi của tôi. Chẳng lẽ khuôn mặt quá đẹp cũng là một cái tội sao?
-Đúng là vậy đó. -Dạ Sở Kỳ gật gù.
-...
Đúng là không nói lý với cô nhóc này được mà!
"Rầm!" một tiếng cánh cửa mở ra, Vũ Anh Anh hùng hổ bước vào. Phía sau cô Tiêu La Khải tiêu sái đi theo, Sử Ngao Kim thờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587188/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.