Cô nhóc nào đó xù lông ngồi trên ghế, mặt đỏ không rõ vì sao.
"Rầm!" một tiếng, Vũ Anh Anh đập bàn đứng dậy.
-Này anh kia! Anh nói gì thế hả?
-Ý trên mặt chữ. -Tiêu La Khải liếc mắt qua. -Tôi cũng có tên đàng hoàng.
-Có hay không mặc xác anh, làm như tôi có quan tâm! Cấm anh nói lung tung!
-Tôi có quyền tự do ngôn luận, em lấy gì cản tôi. -Bộ dạng thong dong của Tiêu La Khải lúc này có phần giống Hạ Cảnh Dực.
Sử Ngao Kim vẫn còn đang ăn.
-Anh Anh, đừng ồn ào.
-Ồ.
Một lời là quả bom năng động kia liền ngoan ngoãn nghe theo, ngồi xuống. Vũ Anh Anh quay qua Dạ Sở Kỳ.
-Nhưng mà cậu cũng nên ăn đi.
-Không ăn!
Giống như một con nhóc sáu tuổi biếng ăn, Dạ Sở Kỳ lắc đầu nguầy nguậy.
-Tại sao? -Vũ Anh Anh hệt như bà mẹ trẻ kiên nhẫn hỏi.
Hạ Cảnh Dực cực kỳ có hứng thú với vấn đề này, đưa mắt nhìn qua. Những người còn lại cũng nhìn tới, tỏ vẻ rất thắc mắc lý do Dạ Sở Kỳ ồn ào từ nãy giờ.
-Dở! -Dạ Sở Kỳ mặt nhăn nhó, nhìn đống đồ ăn trên bàn với vẻ ghét bỏ -Đồ ăn không ngon!
Gân xanh trên trán Hạ Cảnh Dực giật giật.
..
...
-Hahaha! -Tiêu La Khải ôm bụng cười -Hạ Cảnh Dực, đống đồ ăn mà cậu nghiên cứu trên phạm vi toàn hành tinh để đưa vào cho robot nấu ăn lại bị chê là không ngon kìa! Người ta còn chưa động đũa đã chê rồi kìa. Hahaha!
Ninh Diễm Kiều và Sử Ngao Kim cũng bịt miệng cười, mặc cho bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-toi-khong-phai-robot/1587187/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.