Hôm nay là ngày tới trường học trong truyền thuyết, đối với việc mới sáng sớm 009-A đã tới kéo chăn, Liên Kỳ Quang ‘tốt bụng’ không giống trước kia giơ chân chào hỏi, một phát đá nó bay ra ngoài.
Liên Kỳ Quang mang một thân áp xuất thấp, lạnh nhạt rửa mặt, lạnh nhạt ăn cơm, lạnh nhạt chỉnh lý lại toàn bộ gia sản.
“Kỳ quái, sao anh cả còn chưa xuống?” Liên Tiêu Thù chuẩn bị xong hết, dẫn 009-A chuẩn bị xuất môn nghi hoặc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Liên Dục Thành.
Liên Kỳ Quang hai tay đút túi, nhàn nhã đứng tựa cửa, mặt không chút biến sắc nhìn chằm chằm mũi chân, không biết đã đi tới cõi thần tiên nào.
“Mặc kệ đi, bằng không sẽ tới muộn mất.” Xốc xốc lại cái ba lô nhỏ màu phấn hồng trên lưng, Liên Tiêu Thù bước tới kéo tay Liên Kỳ Quang, nghiêm túc nói: “Anh hai, anh phải theo sát em nga.”
“Oh.” Nhàn nhã lên tiếng, vẫn nhìn mũi chân, tiếp tục dạo chơi cõi thần tiên.
“009-A, đi thôi.” Liên Tiêu Thù mở miệng.
“Dạ! Cô chủ.” Cung kính xoay người.
‘Ầm!’ Một tiếng vang nặng nề, cửa phòng Liên Dục Thành mở bậc ra, Liên Dục Thành quần áo có chút hỗn loạn từ trong phòng chạy ra, ngăn cản trước mặt Liên Kỳ Quang.
Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhìn bộ dáng kích động của Liên Dục Thành, bình tĩnh chờ đối phương mở miệng.
“Kỳ Quang.” Cố gắng bình ổn kích động, Liên Dục Thành thở hổn hển nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang: “Quyển sách kia, là em viết sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-tuong-lai-lam-vo-thieu-tuong/2803972/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.