Buổi chiều, những tia nắng mặt trời ấm áp xuyên qua từng tầng mây mù, bao trùm lấy vạn vật. Trong cửa hàng đông đúc người ra ra vào này, cô trở thành sự tồn tại chói mắt nhất trong mắt Phó Vân Thâm.
Cô gái trước mặt cậu vô cùng xinh đẹp với vòng eo thon thả, xương cánh bướm thanh thoát như một con thiên nga kiêu kỳ. Đôi chân cô dài thẳng tắp, mái tóc đen ngắn mềm mại gắn trên cổ thẳng kết hợp với chiếc váy đỏ lộng lẫy lại càng tôn lên làn da trắng nõn của cô.
Khi Thời Mộ xuất hiện, mọi thứ trong mắt Phó Vân Thâm đều mất đi màu sắc, như thể trên thế giới này chỉ còn lại một mảng màu đỏ và ánh sao lấp lánh.
Nhân viên bán hàng khen ngợi cô hết lời: "Bộ váy này rất hợp với cô ấy, bạn gái của anh rất xinh đẹp!"
Bạn gái... ?
Hai chữ này khiến Thời Mộ cảm thấy có chút ngượng ngùng mà xoa xoa lỗ tai. Từ lúc bước vào thế giới này đến nay, cô đều bị coi là con trai, bây giờ đột nhiên bị gọi như vậy nên có hơi không quen.
Phó Vân Thâm ngẩn người không nói câu gì, đôi mắt nóng rực của cậu nhìn chằm chằm Thời Mộ như muốn lập tức thiêu cháy cô.
Thời Mộ bị ánh mắt ấy làm cho càng xấu hổ hơn, cả người nhanh chóng đỏ ửng.
Thời Mộ khẽ cắn môi, nói nhỏ: "Phó Vân Thâm, nhìn được không?"
Phó Vân Thâm lấy lại tinh thần, giọng nói cứng ngắc như người máy: "Trông tạm được."
Thời Mộ không đoán được ý tứ trong câu nói này của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040898/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.