Sau khi sức khỏe tốt lên, Phó Vân Thâm vì không chịu được tiếng ồn nên đã xuất viện sớm. Cậu là bệnh nhân, Thời Mộ đương nhiên không thể để cho cậu ở một mình, chỉ có thể đưa Phó Vân Thâm trở về nhà mình.
Lúc từ bệnh viện trở về là khoảng 10 giờ, còn sớm, Thời Mộ chuẩn bị đi ra ngoài mua một chút đồ ăn.
Quan trọng nhất là cô phải mua một cái Tấn Giang giả khác, trước đây cô từng mua hai cái, một cái bị cháy, một cái lại bị vứt đi, có lẽ là do lần trước dọn tủ, cô không để ý nên vứt vào thùng rác. Nghĩ đến số tiền 10000 tệ phải bỏ ra để mua cái kia, Thời Mộ không nhịn được mà đau lòng, tiếc nuối.
Mang theo ví tiền, đi giày thể thao, Thời Mộ xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu vậy?" Nghe được động tĩnh, Phó Vân Thâm đang nằm ở phòng ngủ vội vàng đứng dậy.
"Ra ngoài mua chút đồ thôi, cậu ngủ tiếp đi."
Ánh mắt Phó Vân Thâm mang theo hoài nghi, mím chặt đôi môi khô khốc, trầm mặc đi tới, nhặt giày từ trên giá giày lên, cúi người đi vào, yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt phượng hẹp dài, ý tứ đã rõ ràng.
Thời Mộ yên lặng mấy giây rồi nói: "Tôi muốn đến cửa hàng tình thú."
Hai mắt Phó Vân Thâm sáng lên.
Thời Mộ lập tức gạt bỏ suy nghĩ của cậu: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi mua để tự mình dùng."
. . . Tự mình dùng.
Phó Vân Thâm không những không dừng việc suy nghĩ nhiều, ngược lại càng nảy ra thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-truoc-khi-dai-lao-hac-hoa/1040897/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.