“Cô lại có thứ gì tốt sao?”
Bát Ca nhìn thấy cô, hai mắt sáng rực, nhưng vô cùng cung kính, không dám lên mặt nữa.
Lần trước ông ta bị quật ngã, tới giờ m.ô.n.g vẫn còn đau.
Nhưng số vải tốt cô gái này lấy ra đã giúp ông ta kiếm được một khoảng tiền lớn, nếu vẫn còn vải tốt như vậy thì quá tốt.
“Hai con lợn rừng, muốn không?”
Đường Niệm Niệm hỏi thẳng, cô đặt lợn rừng ra ngoài.
“Muốn!”
Bát Ca có hơi thất vọng, nhưng có thịt cũng không tệ, thời buổi hiện nay là lúc bán chạy thịt và vải nhất, cũng như lương thực và dầu, nhà nào cũng thiếu.
“Bên ngoài!”
Đường Niệm Niệm lười di chuyển, Bát Ca và thuộc hạ ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy một chiếc xe đẩy, bên trên phủ một tấm bao bố, trong đó là lợn rừng đã bị g.i.ế.c, mỗi con nặng tới hai trăm cân.
Mấy người họ khiêng lợn vào sân, cân thử.
“Tổng cộng 486 cân, thịt lợn rừng của cô không đắt bằng thịt lợn nhà, cô gái là khách quen nên tôi tính cho cô chín mươi hào một cân, thế nào?”
Cái giá Bát Ca đưa ra rất phải chăng, Đường Niệm Niệm gật đầu, còn nói thêm: “Anh làm cho tôi cái bảng số xe đạp cần bao nhiêu tiền?”
Xe đạp thời này đều phải gắn bảng in nổi, xe đen không được sử dụng trên đường phố, mua xe ở công ty bách hóa mới được gắn bảng in nổi, cô chỉ có thể đi tìm Bát Ca.
“Cô gái à, cô còn có thể kiếm được xe đạp?”
Đầu óc Bát Ca nhảy số, lập tức nghĩ tới điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-ta-nguoc-tra-lam-giau/5035108/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.