Hiểu Linh trở về nhà lần này mang theo một đống quà của Phan viện trưởng cho người nhà. Bà đường đường chính chính nói rằng bà cũng xem như trưởng bối của Hiểu Linh, tặng quà cho mấy đứa nhỏ ở Phạm gia là thiên kinh địa nghĩa, cô không có quyền từ chối. Chuyến thuyền lần này cũng là chuyến cuối cùng trước khi nhà thuyền nghỉ ngơi ăn Tết. Quanh năm làm việc rồi a.. cũng nên nghỉ ngơi. Không giống như hiện đại, làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, người cổ đại quần quật làm việc cho đến khi nghỉ Tết nên kỳ nghỉ của họ kéo dài bắt đầu từ trước Tết ông Công ông Táo đến hết mùng năm thì làm việc trở lại. Nhà giàu thì nghỉ qua Tết Nguyên Tiêu hoặc thong thả đi hội Đình hội chùa hết tháng Giêng, Hai.
Đứng cách cổng nhà một đoạn xa xa, Hiểu Linh lặng người cảm thán. Tính toán cô tới đây cũng gần một năm rồi. Một năm đó nơi này và cả bản thân cô thật sự thay đổi nhiều lắm. Lập Hạ giờ đã cao ngang ngực cô, cả đứa nhỏ Tiểu Hàn cũng đã tới hông rồi. Liệu sau này cô có thành người thấp nhất nhà không nhỉ? Không được. Thân thể này mới mười bảy, vẫn còn cao lên, cô phải tập thể dục đều đặn để ráng vươn lên chục cm nữa mới được. Ra Tết, ngay mùng 6 nhà cô liền động thổ làm nhà. Trịnh An nói tháng ấy ngày ấy là đẹp nhất và hợp tuổi cô, nên làm việc lớn. Mấy chuyện này Hiểu Linh tín nhưng không quá rành, giao lại cho người như Trịnh An giàn xếp là tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362638/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.