Trò chuyện một hồi, Nguyễn Gia cũng ý định xin cáo từ để về trấn trên lo công chuyện. Hiểu Linh lần này đi cũng không mang theo hành lý nên cũng tạm biệt Phan viện trưởng để về cùng. Trước đó, Phan viện trưởng cũng dẫn cô sang căn phòng sau này sẽ ở lại để Hiểu Linh có thể mua sắm thêm những đồ dùng cần thiết, ngày mai một lần chuyển lên là xong. Hiểu Linh nhẩm nhẩm mua lại bộ chăn chiếu mới, thêm bút mực giấy, dầu thắp nữa liền đủ rồi. Căn phòng lâu ngày không có người ở nên có phần lạnh lẽo.
Bọn họ chậm rãi xuống núi, xe ngựa đã chờ sẵn. Nguyễn Gia hỏi:
- Tình hình tiến triển tốt như vậy hẳn là sư muội sẽ ở lại đây vài ngày rồi mới về?
Hiểu Linh gật đầu:
- Ta cũng định như vậy. Nguyễn cử nhân xong việc cứ về trước, không cần phải chờ ta.
Nguyễn Gia gật đầu đáp:
- Ta thấy tuyến đường sông này là hợp lý nhất để đến Lam Kinh, nhà thuyền kia cũng đáng tin, sư muội có thể hỏi thông tin của bọn họ để sau này tiện công việc.
Hiểu Linh trả lời:
- Tạ Nguyễn cử nhân nhắc nhở, ta đã biết nhà thuyền thường neo đậu nơi nào. Bọn họ thường xuyên qua lại giữa Trấn Tây Giai và Đông An nên muốn đón cũng không khó khăn lắm.
- Ừ. Sau này sư muội nên có thư đồng đi cùng, Ít nhất thì có người hầu hạ, chiếu khán. Muội có muốn nhắn nhủ gì với phu lang ở nhà không?
Chiếc xe ngựa lại lọc cọc lăn bánh sau khi cả hai an vị. Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362615/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.