Sáng sớm, Hiểu Linh gùi nông sản cùng Tiểu Đông lên đường. Đang lúc nông nhàn nên cùng đường với cô cũng có một số nữ nhân lên trấn tìm chút việc làm công. Mọi người cùng nhau trò chuyện rôm rả: 
- Hôm nay Phạm tu văn lên trấn ư? 
- Vâng. Phượng thím đi bán hàng sao? 
- Ừ ừ… có chút đồ rổ rá, thúng gùi ta mang lên cho cửa hàng tạp hóa trên trấn. Thế Phạm tu văn đi đâu đấy? 
- Dạ cháu lên Phúc Lạc Lâu bán chút nông sản, tiện để phu lang đi bán chút đồ thêu thôi. 
Những câu hỏi cứ lan man không dứt. Tiểu Đông cũng nói chuyện cùng với mấy nam nhân lên trấn. Hiểu Linh nhìn cũng yên tâm một chút, rốt cuộc huynh ấy cũng có bằng hữu cho riêng mình. Đoàn người đi tới trấn trên cũng từ biệt nhau rẽ mỗi người mỗi hướng. 
Thời gian này, việc lên trấn giao nông sản vẫn do Hiểu Linh đảm nhiệm. Đọc sách thì đọc sách chứ, cô không thể dồn hết công việc lên vai họ được. 
Vừa nhìn thấy Hiểu Linh, vị tiểu nhị đã chào hỏi: 
- Phạm cô nương lại tới rồi. Hôm nay có đồ tốt không? 
Để tránh cho người khác biết Hiểu Linh bán nấm cho Phúc Lạc lâu, bọn họ quy ước gọi như vậy để nhà bếp biết còn chuẩn bị thực đơn đặc biệt. Hiểu Linh cười đáp: 
- Hôm nay có, nhưng không nhiều lắm. Có điều ta có chuyện cần bàn với Lê chưởng quầy, phiền tỷ thông báo một tiếng. 
Người tiểu nhị khẽ gật đầu: 
- Vậy Phạm cô nương cứ vào cân hàng trước rồi ở nhà sau nghỉ ngơi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362581/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.