Hiểu Linh nghe Nguyễn Gia nói chuyện thì sững lại vài giây, quay sang hỏi lại:
- Bộ Đại Lĩnh Nam sử lược là do thầy Chu Thanh An biên soạn?
Nguyễn Gia gật đầu:
- Đúng vậy.. tính ra cũng phải mười năm rồi. Mấy sư tỷ trước đây giờ làm quan cũng từng giúp sư phụ soạn tài liệu. Ta cũng góp chút sức lực nên có được đọc qua. Nhưng là ngươi, một người mà thầy còn chưa tiếp xúc lâu lắm lại có thể đủ khiến bà tin tưởng mà giao bộ sách trân quý chưa từng được tạo mộc bản này, ta thật tò mò tại sao lại như vậy.
Hiểu Linh gian nan nuốt nước bọt… bộ sách này còn là chữ viết tay… nói vậy đây là bút tích của Chu Thanh An chứ không phải sách chép lại. Bà ấy liệu đã nhìn ra điều gì ở cô sao? Có điều với người trước mặt, cô không thể để lộ ra bản thân mình chột dạ. Cô lạnh nhạt đáp:
- Ta nghĩ thầy Chu cảm thấy ta nên đọc nhiều, biết nhiều về đất nước thì mới giúp ích được một chút. Hơn nữa bộ sách của thầy được những người có học như Nguyễn tỷ góp ý thì không thiếu nhưng để một trang giấy trắng như ta đọc xem hiểu được bao nhiêu cũng là một cách để đánh giá, vậy thôi.
Nguyễn Gia nhìn Hiểu Linh nhếch miệng cười, thần bí nói:
- Ta lại cảm thấy có lẽ sư phụ cũng nhìn ra ở Linh muội có điều gì đó rất bí ẩn và hấp dẫn nên muốn tạo thêm điều kiện cho muội.
Lông tơ của Hiểu Linh dựng đứng khi nghe mấy lời này… Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362572/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.