Hiểu Linh chậm rãi đi theo phía sau một đứa nhỏ chừng 12 tuổi tới nhà thầy đồ Chu Thanh An. Cô có chút hiếu kỳ không hiểu vị thầy đồ này gọi cô tới có chuyện gì. Lần trước nhân chuyện Hiểu Linh tạo ra chiếc máy tuốt lúa kia, cái nhìn của thầy đồ Chu đối với cô đã có phần cải thiện nhiều lắm. Bà tuy không khen ngợi nhưng lại nói: chịu khó đọc sách để mở mang đầu óc… Ân.. đây chẳng phải gián tiếp khen cô làm tốt lắm sao.
Hiểu Linh có chút bất ngờ khi tới nơi khá vắng vẻ. Giờ này vẫn còn là giờ học mà. Cô nghi hoặc nhìn người học trò nhỏ. Người đó đáp:
- Hôm nay thầy cho mọi người nghỉ nên mới sai ta gọi tỷ tới. Bên trong nhà chỉ có thầy Chu và mấy vị học trò lớn của thầy thôi. Tỷ ở đây đi, ta vào báo.
Hai người dừng chân nơi bậc cửa một căn nhà gỗ lớn. Nơi này khá rộng vì có cả nơi dạy học..Cách đó khoảng chừng 300m là một bức tường ngăn cách hậu viện. Hẳn là nơi này vốn chỉ dành cho việc dạy học còn phía sau kia mới là nơi sinh hoạt của nhà thầy đồ..Hiểu Linh đánh mắt nhìn quanh, có cả những bộ bàn ghế bằng tre được đặt dưới những tán cây làm nơi bàn luận bài vở. Cảm giác này làm cho cô nghĩ tới Chu Thanh An xuất thân không đơn giản.. giống như bà ấy từng làm quan hoặc ít nhất xuất thân trong gia đình có điều kiện.
Người học trò nhỏ trở ra một lần nữa:
- Phạm Hiểu Linh, tỷ vào đi. Thầy cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362570/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.