Sáng.. Hiểu Linh lần đầu tiên trong bộ đồ áo the khăn đóng chỉnh tề để ra đình bàn việc làng. Bộ quần áo ấy Tiểu Đông dậy rất sớm, dùng than nóng ủi phẳng cho cô. Nhìn bộ dạng lóng ngóng không biết cách nào để vấn khăn của Hiểu Linh, Tiểu Đông lại hiền huệ chải lại tóc, búi cố định rồi vấn khăn cho cô.
Hiểu Linh ngồi ở giường thấp để Tiểu Đông có thể dễ dàng làm. Nhìn bộ dáng nghiêm túc lại có chút kính cẩn khi vấn khăn của Tiểu Đông làm Hiểu Linh thật muốn trêu đùa hắn. Cô thình lình vòng tay ôm eo rồi kéo hắn về phía mình:
- Huynh quyến rũ thật đấy, Tiểu Đông.
Tiểu Đông có chút giật mình, ngơ ngác hỏi:
- Quyến… quyến rũ là gì?
Hiểu Linh cười, ánh mắt có vài tia trêu đùa, tông giọng cũng bất chợt hạ thấp đầy mị hoặc:
- Ý ta là… huynh thật mê người, thật ngon miệng đó…
Tiểu Đông lúc này thì biết thê chủ lại đang trêu đùa mình. Ánh mắt thì lườm cô trách cứ nhưng đôi má lại chậm rãi ửng hồng. Hắn đấm nhẹ lên đầu vai của Hiểu Linh nói:
- Thê chủ lại đùa giỡn ta. Nghiêm túc một chút để ta vấn khăn cho ngài. Ra đình mà khăn áo không chỉnh tề sẽ bị người ta cười chê.
Hiểu Linh vẫn chưa buông tha:
- Vậy… sau khi huynh vấn khăn xong.. ta có thể tiếp tục trêu đùa huynh đúng không? Đột nhiên muốn hôn huynh quá à..
Vừa nói vòng tay cô vừa siết chặt hơn một chút. Mắt nhìn chằm chằm gương mặt Tiểu Đông đầy thèm khát.
Tiểu Đông nhìn đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362540/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.