Tiểu Hàn ngồi xổm bên cạnh ba chú chó con đanh chơi đùa. Ánh mắt lại không chút nào vui vẻ. Nhóc thở dài, buồn buồn đưa tay vuốt đầu chú chó gần nhất: Bấc Bấc, ngươi nói xem. Liệu đại tỷ có trở lại không... không phải là tỷ tỷ... không biết có trở lại không.. haizzz. Ngươi biết ta đang nói ai đúng không. Tỷ ấy... không biết có khỏe không, có ăn được ngủ được không... haizzz. Còn cả cái nhà này chẳng ai ăn ngon ngủ yên cả... Ta nhớ tỷ tỷ rồi. Làm sao bây giờ, Bấc Bấc. Lập Hạ ngồi trong nhà dưới nhưng nghe rõ mồn một lời thầm thì to nhỏ của Tiểu Hàn. Hắn cũng nhớ tỷ tỷ rồi. Ở đâu trong căn nhà này, hắn đều nhìn thấy hình ảnh tỷ tỷ. Bất tri bất giác mấy tháng ngắn ngủi ở chung, tỷ ấy đã làm rất nhiều cho cái nhà này. Hắn hối hận. Mấy ngày trước tại sao lại tránh né tỷ ấy... khiến tỷ tỷ thương thấu tâm mà rời đi. Lập Hạ hắn đi tìm tỷ tỷ về được không. Tiểu Đông đưa ngón tay bị kim đâm lên mút cho cầm máu. Lần thứ mấy trong ngày rồi, hắn cũng không biết nữa. Chỉ là... mọi thứ trống rỗng: chiếc giường trống rỗng, căn nhà trống rỗng, đầu hắn trống rỗng và tim hắn cũng trống rỗng... kể từ khi nàng rời đi. Mấy ngày này Tiểu Đông mất hồn mất vía. Chỉ cần ngoài cổng có tiếng động thì lập tức chạy ra vì ngỡ nàng trở lại. Trong vườn có tiếng lạo xạo, tâm thần cũng không yên mà ngó cửa sổ tìm kiếm một bóng hình. Nhưng lần nào hi vọng cũng thất vọng. Lưu thị nhìn không nổi nữa, răn dạy: Con rốt cuộc đang chờ gì hả. Con không giữ nàng, để nàng rời đi. Bây giờ lại ngóng trông. Nhưng giả như Hiểu Linh trở về thật thì con sẽ thế nào. Lại tiếp tục trốn tránh khiến nó thương thấu tâm sao. Tiểu Đông cúi đầu: Nhưng con có tư cách gì mà giữ lại nàng. Con lại không phải được gả cho nàng làm phu lang... con... con.... Nhưng tâm con thì đã giao cho con bé rồi, không phải sao. Phạm Hiểu Linh khi trước đã chết hoặc rời khỏi thân xác kia. Giờ người đó là con bé. Dù cả thiên hạ có nhìn vào thì người con gả cho là con bé- Phạm Hiểu Linh. Con còn lo sợ cái gì. Lưu thị nắm lấy hai vai con trai mà lắc: Con nghĩ cho kỹ rồi trả lời cho chính con. Nếu Phạm Hiểu Linh kia thực sự quay về trong thân xác khác, thì con sẽ chọn nàng ta hay con bé. Nếu câu trả lời của con là con bé thì đứng dậy mà tìm, mà níu kéo nó trở lại. Còn nếu con chọn người kia, thì quên nó đi. Nói xong, ông chậm chạp ra ngoài sân quét dọn chút rồi cho gà ăn. Ông không thể thay con trai quyết định thứ gì. Ông chỉ giúp nó được đến đây thôi. ****. Tì? đọc thê? tại + TгU?Tг??e n﹒Vn + Hiểu Linh ngồi ăn cơm một mình trong phòng trọ nhỏ. Một tuần trôi qua, kế hoạch bán cháo, học chữ của cô đã dần có chút khởi đầu. Buổi sáng, cô đẩy xe cháo ra bến tàu bán. Thu nhập cũng khá đều. Vì cô mỗi ngày thay đổi một vị cháo: cháo cá, cháo lươn, cháo trai.... khiến cho lượng khách ổn định. Chiều, cô tới nhà một tú tài học vỡ lòng. Cô là học sinh lớn tuổi nhất ở đây đâu. Rồi chiều tối lại chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau. Rõ ràng rất bận rộn, rất mệt, nhưng hai hôm nay đã quen với lượng công việc, cô lại không muốn ăn uống. Ngồi thừ người, nhìn bâng quơ lên bầu trời. Muộn thế này bọn họ chắc đã xong xuôi mọi chuyện, giờ đang ngồi tán gẫu vui vẻ đâu. Cả nhà trải chiếu, ngồi quây quần ngoài sân hóng gió, uống nước chè. Nhạc phụ chắc sẽ cầm chiếc quạt mo phe phẩy, thỉnh thoảng đập đập một chút xuống chân đuổi muỗi. Tiểu Đông, Lập Hạ sẽ to nhỏ chuyện nhà, vườn, ruộng lúa, đồ thêu này nọ. Còn Tiểu Hàn sẽ vui chơi, chạy xung quanh, chọc người này, trêu người kia một chút..... Hiểu Linh ngẩn người tưởng tượng. Bọn họ vẫn ổn chứ? Cô đi rồi vẫn sẽ ăn uống tốt chứ? Sẽ không vì tiết kiệm mà nhịn ăn nhịn mặc như trước chứ? Cô.... về thăm họ một chút, đứng xa xa theo dõi họ một chút, sẽ không làm phiền họ đâu nhỉ. Hiểu Linh dùng dằng vừa muốn đi, lại không dám đi. Phải rồi... cô từng hứa: cho dù cô có dời đi cũng sẽ thường đáo qua nhà một chút. Để làng xóm thấy nhà này vẫn có nữ nhân mà không dám làm gì xằng bậy. Cô còn chưa trả lại bộ quần áo cô mặc khi rời đi đâu. Lấy xong lý do để có thêm dũng khí, Hiểu Linh quyết định sáng ngày kia trở về. Đi tầm đó người làng đi chợ, đi ruộng sẽ thấy cô.... đi tầm đó.... có lẽ.... Tiểu Đông đã đi chợ, Lập Hạ ra ruộng, còn Tiểu Hàn đã đi chơi rồi. Nhà chỉ còn lại Lưu thị mắt kém. Có lẽ sẽ không ai nhận ra cô trở về cho tới khi cô đã đi, chỉ để lại bộ quần áo. Quyết định xong một việc khó khăn khiến tâm Hiểu Linh yên tâm không ít. Cô vệ sinh cá nhân xong xuôi, lên giường chút xíu là đi vào giấc ngủ. Không giống như mấy hôm trước, cứ trằn trọc thao thức tới giờ Tý mới có thể thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]