Hiểu Linh xử nốt con lươn nát bét của Tiểu Hàn, tránh để mọi người khi ăn bị dính xương, nhẹ giọng nói: - Đệ không vô dụng. Ngay từ đầu ta đã nói, tóc lươn không đơn giản như đệ nhìn thấy. Nó phải khống chế lực tay vô cùng tốt mới được. Ta nghĩ ngay cả Tiểu Đông hay Lập Hạ cũng chưa chắc đã làm tốt được. Đệ còn nhớ các thao tác khi tao hành và cá trước đây ta chỉ cho đệ và Lập Hạ chứ. Lát chờ Lập Hạ về, đệ và đệ ấy tao lươn cho ta theo cách đó nhé. Tiểu Hàn cẩn thận nhìn lại Hiểu Linh, thực không thấy tỷ tỷ tức giận, lại còn giao thêm việc cho hắn thì vui mừng gật đầu: - Ân… lát nữa đệ cùng nhị ca sẽ tao lươn hộ tỷ. Hiểu Linh cười cười, đem số xương lươn giã lọc lấy nước rồi đun sôi lại một lần. Cháo lươn cô định làm sẽ như ở nhà cô: một phần nhân gạo, ba phần nước, gạo chín nhừ mà không nát. Cháo lươn cho dù ăn nhiều nước như vậy nhưng rất giàu dinh dưỡng, cô cũng không lo cả nhà bị đói. Nên để hạt gạo không quá nở, sáng sớm mai cô nấu là được. Một lát Lập Hạ mang đậu phụ về, Hiểu Linh phân phó đệ ấy cắt hai thanh thành hình khối chữ nhật vừa phải rồi rán ăn tối, còn một thanh cô cắt mỏng, rán vàng rồi sắt thành sợi để ngày mai cho vào cháo. Món cháo lươn gần như đã hoàn thành, chỉ thiếu mỗi bánh đa vừng mà thôi. Sáng sớm, Tiểu Đông hôm nay cũng không đi bán bánh, hắn chỉ theo phân phó của thê chủ đi mua thêm thức ăn. Ở chợ làng chỉ có duy nhất một hàng thịt nên hắn muốn sớm một chút đi mua để chọn được miếng ngon. Hiểu Linh dậy bắc nồi cháo lên bếp rồi đi gánh nước. Hôm nay nhà có việc nên ai cũng phấn khởi mà dậy sớm hơn thường lệ, dọn dẹp quét tước. Ban đầu, Hiểu Linh nghĩ một nồi cháo lươn chắc là đủ, nhưng rồi suy nghĩ một chút lại luộc thêm ít khoai và sắn. Cô là sợ bị Trần bá mẫu mắng a. Cô cũng chuẩn bị thêm rau thơm, ớt và chanh để cho vào cháo. Mặt trời còn chưa ló rạng, Trần bá mẫu và hai tỷ muội Bán Hạ, Quế Chi đã sang tới nơi. Vừa tới cổng, Trần Bạch Trật đã lớn tiếng: - Hiểu Linh, tiểu nha đầu lười đã dậy chưa? Hiểu Linh từ trong bếp ló đầu ra, ngạc nhiên lại mừng rỡ: - Bá mẫu và hai vị tỷ muội đến rồi. Vừa lúc, ba người vào ăn sáng cùng chúng ta. Sớm như vậy, chắc chắn mọi người còn chưa ăn đi. Nói rồi cô phân phó Lưu Minh, Lập Hạ chuẩn bị đồ ăn, bản thân thì đưa Trần bá mẫu và tỷ muội Bán Hạ lên nhà rót chén trà xanh đã sớm chuẩn bị. Trần Bạch Trật uống một hơi, cảm thấy thức uống này có phần hơi lạ những cũng vào miệng liền uống thêm một chút. Lưu thị lúc này bưng cháo và khoai sắn đã luộc tốt để lên bàn. Hôm qua, Hiểu Linh cũng nói rõ việc phải chia mâm. Bốn nữ tử các cô ngồi một mâm, Lưu thị, Lý thị, Tiểu Đông, huynh đệ Lập Hạ cùng Lưu Minh và Tiểu Nhã ngồi một mâm ở ngoài hè nhà. Trần Bạch Trật nhìn bát cháo đã múc sẵn một cách ngạc nhiên. Hình như bà còn chưa nhìn thấy món cháo như vậy đâu, rất thơm nhưng hình như có hơi loãng. Trước khi sang đây, bà đã nói phu lang mình chuẩn bị ít bánh ngô mang sang, rồi tiện ở đây giúp đỡ nhà Hiểu Linh luôn. Vì thế, khi nhìn thấy bát cháo có phần loãng, bà chỉ cảm thấy chút chua sót, thương tiểu nha đầu mà không hề thắc mắc một câu, bà nói: - Một lát bá phụ ngươi mới sang được, ông ấy đang lo việc nhà một chút. Ngươi không phải lo bữa sáng cho chúng ta. Hiểu Linh cười cười, tay bẻ một ít bánh đa vào bát cháo của Trần Bạch Trật, đáp: - Bá mẫu. Đây là cháo lươn ta làm thử, người ăn xem thế nào. Lần trước ta cũng quên không hỏi qua ngài xem canh cá nấu măng chua và cháo cá ta làm ăn có được hay không? Trần Bạch Trật nghe Hiểu Linh nói lại càng ngạc nhiên, là món cháo tiểu nha đầu nghĩ ra sao. Lần trước cháo cá và cá nấu chua kia mang qua, bà ăn khen ngon không dứt miệng. Không biết lần này sẽ thế nào. - Vậy sao? Lần trước đồ ăn ngươi mang sang thực sự rất ngon. Chỉ là trong nhà bận rộn, nếu không bá phụ ngươi đã sang hỏi cách nấu rồi. Món cháo này phải ăn kèm bánh đa vừng sao? Rất lạ. Hiểu Linh đặt bát cháo tới chỗ Trần Bạch Trật rồi cũng đưa hai bát kia tới cho Bán Hạ, Quế Chi. - Vâng. Thực ra cháo cá lần trước cũng có thể nấu như thế này ăn cùng bánh đa vừng. Nhưng bá mẫu ăn thử, cháo cá và cháo lươn vị vẫn là khác nhau. Bán Hạ thấy nàng đưa cháo đến cũng chỉ trầm mặc gật gật đầu, còn Quế Chi thì ríu rít hỏi cô cháo này nấu như thế nào, cháo cá trước kia cô làm sao. Vừa ăn, Hiểu Linh vừa nhất nhất trả lời hết thảy các câu hỏi tựa như đối với đệ đệ hay hỏi của mình bình thường như vậy. Ăn một bát cháo, mồ hôi túa ra đầy sảng khoái, Hiểu Linh cũng không còn sức ăn thêm khoai sắn gì, chỉ đưa chút sắn cho Trần bá mẫu và hai tỷ muội ăn thử. Khi nãy Trần bá phụ cũng đã sang mang theo đồ ăn sáng, nhưng chắc sẽ không dùng đến. Xong xuôi đâu đấy, bốn nữ tử bắt đầu dựng phòng. Hiểu Linh vốn không có chút kinh nghiệm nào trong việc này nên hoàn toàn thành tay sai để Trần bá mẫu chỉ đạo. Công việc cũng không đơn giản như Hiểu Linh từng nghĩ: từ chặt cây, làm khung, cột, kèo đến làm nền, dựng vách, lợp mái. Thảo nào mà Trần bá mẫu nói phải mất hai ngày mới làm xong hoàn chỉnh. Trong lúc dựng khung, Hiểu Linh cũng đưa ra một số yêu cầu của mình với hai gian nhà tranh này. Phần để lương thực chỉ cần đảm bảo khô ráo, kín đáo. Còn phần cô dự tính để treo nấm phải sáng sủa một chút, kín gió và phải có nhiều thanh ngang để treo nấm lên. Trần bá mẫu hỏi cô muốn làm như vậy để làm gì. Hiểu Linh chỉ cười nói đang thử làm một vài thứ. Gian nhà kia sẽ là nơi để cô thử nghiệm. Nghe vậy, bà liền làm mỗi gian một cửa ra vào riêng biệt với lý do: tránh để những thứ thất loạn bát tao của cô ảnh hưởng tới lương thực. Rốt cuộc sau hai ngày vật lộn, bị sai khiến và chịu không dưới năm cái cốc đầu từ phía Trần bá mẫu, hai gian nhà tranh đã làm xong, Hiểu Linh quyết định nấu một bữa thật thịnh soạn thết đãi mọi người. Món ăn cũng đã được cô lên xong: canh vịt nấu măng, thịt vịt áp chảo, sườn xào chua ngọt, canh rau muống nấu xương, rau cải xào chay và đu đủ nộm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]