Hai bát bún măng ngan rất nhanh được mang lên. Mùi thơm hòa quyện lan tỏa khắp phòng khiến Trần Vân Sương và Lê Ngọc Lan không khỏi ngạc nhiên. Hóa ra mùi măng chua thực sự hợp với bún ngan như vậy.
Hiểu Linh lúc này mới lấy ra hũ măng ớt cô mang theo, đặt lên bàn:
- Hai người nếu ai ăn được cay thì ăn thử kèm cùng món này đi. Đây chính là măng ớt mà ta nói đến.
Trần Vân Sương vốn ưa ăn thanh đạm, nên cũng không chú ý lắm. Nhưng Lê Ngọc Lan nàng là kẻ không cay không vui, chợt ngửi thấy mùi ớt cay nồng từ hũ măng ớt thì ánh mắt sáng rực.
Hiểu Linh ung dung thưởng trà chờ hai vị “khách quan” ăn xong bát bún của mình. Khi người làm dọn dẹp xong xuôi và dâng trà lên, cô mới nói:
- Hai vị cảm thấy măng chua và măng ớt thế nào?
Trần Vân Sương đáp:
- Phạm cô nương có thể cung cấp bao nhiêu? Măng ớt là đồ ăn kèm có thể ít một chút, nhưng măng chua thì Phúc Lạc lâu có lẽ cần một lượng lớn để cung ứng cho cả chuỗi cửa hàng. Măng chua lại chỉ mình cô nương có.
Hiểu Linh cười như không cười, lắc đầu đáp:
- Ta muốn bàn với hai vị vụ làm ăn này. Nhưng không phải theo cách ta cung- ngươi cầu. Ta không có năng lực lớn như vậy. Ta muốn bán một lần dứt khoát phối phương cho hai vị.
Lê chưởng quầy nhìn Hiểu Linh, mỉm cười:
- Phạm cô nương tại sao không chọn con đường tự mình cung ứng, mà lại muốn dứt khoát bán cho chúng ta phối phương? Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nu-ton-quoc/362487/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.