Liễu Bỉnh Đức và Hạ thợ săn vội vàng tiến lên hỏi: "Sao rồi, có tìm được người không?"
"Không có!" Giọng điệu Liễu Như Sơn ảo não.
"Không phải là lạc đường rồi đấy chứ, ngày mai lên núi tìm thử xem!" Liễu Bỉnh Đức nói xong, trong lòng có dự cảm không lành.
Hà thị và hai đứa con dâu vội vàng múc cháo cho người nhà.
"Đã đi đâu tìm rồi?"
"Còn có thể đi đâu tìm, chỉ có thể tìm trên núi!"
"Chàng mau ăn đi, Tiểu Kim Bảo đã hỏi mấy lần rồi, hỏi chàng đi đâu, sao vẫn chưa trở lại!"
"Tiểu Kim Bảo đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi! Phải rồi, mẹ con Trương thị bị sao thế?"
"Kêu lão tam đánh một trận!"
"Đánh một trận có thể tìm được người thì tốt rồi!"
"Đừng hỏi nữa, để mẹ nghe thấy lại khóc!"
Hà thị ở bên cạnh đã nghe thấy từ lâu, khóc lóc nói với Liễu Như Sơn: "Đứa con gái số khổ của ta! Không được, ta phải đi tìm Trương thị tính sổ!"
Liễu Như Sơn nổi trận lôi đình: "La lối cái gì, để ta suy nghĩ đã!"
Hà thị lại càng hoảng sợ, lập tức ngừng khóc.
Trương thị lấy bánh bột ngô từ trong bao đưa cho con trai, mình cũng ăn một cái, vừa ăn vừa nói: "Tự nó đi lạc, con ta có lỗi gì, vì sao đánh con ta! Ông trời ơi, ta đã tạo nghiệt gì đây!"
Đoàn người thấy vẫn chưa tìm được người, lại nghe Trương thị lải nhải thì sôi nổi suy đoán.
"Tìm lâu như vậy còn chưa tìm được người, có phải đụng trúng dã thú hay không!"
"Sâu trong núi mới có dã thú!"
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-trong-khong-gian-ta-co-vat-tu/3835398/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.