Cuối cùng cũng đến lúc dùng cơm, bữa cơm này rõ ràng là đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ, hương vị không tồi, Trình Loan Loan ăn được một chén cơm.
Trong mắt Tề thị càng lộ ra vẻ khinh thường.
Quả nhiên là nông phụ thô lỗ! Ăn nhiều như vậy không sợ no chết sao! Bên phía bàn của nam nhân thì lại rất náo nhiệt, Tào Đức Phúc mời tới hai đường huynh để cùng tiếp khách, còn có hương khói duy nhất của Tào gia cũng ngồi chung bàn.
Đang dùng bữa thì đột nhiên có một bóng người từ ngoài cửa phòng khách xông vào.
"Lão gia!"
Người kia trực tiếp bổ nhào đến dưới chân Tào Đức Phúc.
Triệu Nhị Cẩu đang ngồi bên cạnh Tào Đức Phúc bị dọa sợ.
Hắn chăm chú nhìn thì phát hiện nữ nhân này có chút quen mắt...rất giống vị di nương mà hắn đã gặp ở thành Nam Dương kia.
Người này đúng thật là Mạnh di nương.
Lúc trước ở thành Nam Dương thành nàng ta giúp đại phu nhân ngăn chặn thư tín, tiêu hủy chứng cứ phạm tội, phạm phải tội lớn, cuối cùng bị lão gia ném tới thôn trang tự sinh tự diệt.
Nàng ta nhiều lần thỉnh cầu phu nhân giúp đỡ nhưng mãi chẳng nhận được hồi âm.
Nàng ta ở thôn trang ăn không ngon ngủ không yên, còn bị những hạ nhân ở đó khinh thường cười nhạo. Ngày tháng như vậy nàng ta đã chịu đủ rồi.
Nàng ta lưu lạc đến tình cảnh này cũng đều là phu nhân ban tặng!
Nghĩ đến đây thì ánh mắt tràn ngập oán hận của nàng ta lập tức nhìn về phía Tề thị.
Ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839300/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.