Ở bên này chỉ còn lại Triệu Nhị Cẩu và Tào Oánh Oánh, hắn không dám tới gần, xa xa thấp giọng nói: "Muội không sao chứ?"
Tào Oánh Oánh mím môi không nói lời nào, đầu cũng xoay qua.
Không phải là nàng muốn bày ra cảm xúc gì, mà là sau khi những tình cảm thiếu nữ trong lòng bị phá vỡ, bỗng nhiên không biết nên đối mặt với Triệu Nhị Cẩu như thế nào, vừa nhìn thấy người này liền đỏ mặt, há miệng liền lắp bắp, giống như nàng để ý đến hắn rất nhiều... Nàng không thể rơi vào thế hạ phong được.
Triệu Nhị Cẩu không hiểu gì cả.
Hắn đưa tay vào trong tay áo mình, lấy ra một cái gì đó nho nhỏ đặt trên bàn, đẩy qua: "Tặng cho muội, nhìn xem có thích không?"
Tào Oánh Oánh lúc này mới xoay người, nhìn thấy trên bàn là một tượng hình người điêu khắc bằng gỗ.
Nàng cầm bức tượng lên, nhíu mày: "Đây là do huynh khắc à, khắc ai vậy, Tứ Đản sao?"
"A, cái này..." Triệu Nhị Cẩu gãi đầu: "Ta khắc hình muội đấy, không giống sao?"
Tào Oánh Oánh: "..."
Đây rõ ràng chính là dáng vẻ của một tiểu hài tử, chứ chân của nàng ngắn như vậy sao? Nàng tức giận ném tượng gỗ qua.
Triệu Nhị Cẩu vội vàng tiếp lấy: "Muội đừng tức giận, ta trở về thỉnh giáo A Phúc một chút, lại hoàn thiện thêm chút nữa, đừng tức giận được không?"
"Hừ!"
Tào Oánh Oánh quay đầu sang chỗ khác.
Đúng lúc này, Tào Đức Phúc từ trong phòng đi ra, nhìn thấy một màn này liền nhíu mày: "Khuê nữ, có phải tiểu tử Triệu Cảnh Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839282/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.