Khuôn mặt Tào Oánh Oánh chỉ trong nháy mắt liền đỏ bừng.
Nàng cúi đầu, vặn khăn tay nói: "Lời này của thẩm có ý gì, con nghe không hiểu lắm."
"Chính là... Khụ!" Trình Loan Loan lúng túng gãi đầu: "À thì, con cảm thấy Nhị Cẩu thế nào?"
Mặt Tào Oánh Oánh càng đỏ hơn: "Hắn, rất tốt..."
"Vừa rồi lúc bà mối Hoàng muốn làm mối cho ngươi, sắc mặt Nhị Cẩu rất khó coi, thiếu chút nữa xông lên đánh người." Trình Loan Loan cân nhắc mở miệng: "Còn có mấy ngày mà con rời đi, tâm tình Nhị Cẩu cũng hạ xuống rất thấp, ta nhìn ra được, Nhị Cẩu rất để ý đến con..."
"Thẩm, thẩm!"
Tào Oánh Oánh hận không thể tìm một khe hở để chui vào.
Loại chuyện này, tại sao thẩm lại trực tiếp nói ra như thế, nàng xấu hổ đến mức không có cách nào gặp người ta nữa.
Trái tim nàng đập thình thịch nhảy dựng lên, bàn tay che ngực mà cũng không thể kiềm chế trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Trình Loan Loan cũng nhức đầu.
Nàng đã sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này.
Còn nhớ lúc học đại học, bạn cùng phòng coi trọng nam thần khoa bên cạnh, năn nỉ nàng đi làm thuyết khách, nàng đã cự tuyệt không chút lưu tình.
1
Bây giờ vì cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của nhi tử ruột, nàng thật sự bất chấp cái mặt mo này.
"Nếu như, ý ta là, nếu như con đối với Nhị Cẩu cũng có ý tứ phương diện này, ta có thể dẫn Nhị Cẩu tới cửa cầu thân." Trình Loan Loan cầm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839281/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.