Trình Loan Loan không để ý tới chuyện này nữa.
Nàng trực tiếp đi tới cửa võ đường Dư thị.
Cửa lớn võ đường mở ra hai bên, hai con sư tử đá uy nghiêm, thỉnh thoảng truyền ra tiếng luyện võ.
Nụ cười trên mặt Trình Loan Loan càng thêm dịu dàng, nàng bước lên bậc thang, nhìn thấy bọn nhỏ đang luyện võ trong sân, đầu đầy mồ hôi.
Ánh mắt của nàng nhìn một vòng quanh sân, không nhìn thấy Tiểu Ngưu của nhà nàng.
Nàng cất bước đi vào, nhìn thấy Tấm Ngưu ở hành lang bên phải, bên kia còn có mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút.
Một nhóm người đứng chung một chỗ và không biết đang nói chuyện gì.
Nàng đứng ở một bên, định sau khi Tam Ngưu nói chuyện xong với những người này thì sẽ gọi đứa nhỏ lại đây.
Triệu Tam Ngưu đưa lưng về phía Trình Loan Loan, đối diện với ba nam tử khoảng hai mươi tuổi. Hắn nhíu mày nói: "Dư sư huynh, làm phiền nhường một chút."
"Triệu Tam Ngưu, ngươi rất kiêu ngạo." Người được xưng là Dư sư huynh đẩy Triệu Tam Ngưu một cái, cười lạnh nói: "Ngươi nói tránh ra thì tránh ra, ngươi tính là cái gì? Hơn nữa, ngươi vừa giẫm lên giày của ta, ngươi nói xem, món nợ này tính như thế nào?"
Triệu Tam Ngưu do dự một chút mới mở miệng nói: "Thực xin lỗi."
"Nói xin lỗi mà có ích thì cần nha dịch làm gì?" Dư sư huynh cười lạnh, đè ót Triệu Tam Ngưu xuống: "Quỳ xuống, liếm sạch sẽ giày của ta, nếu không, chuyện hôm nay sẽ không xong đâu!"
Triệu Tam Ngưu trợn tròn mắt: "Các ngươi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839138/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.