Ngày hôm sau trời vừa sáng.
Lúc Triệu Nhị Cẩu rời giường rửa mặt, Trình Loan Loan cũng ngủ dậy.
Hắn vội vàng nhổ nước súc miệng trong miệng ra, ngạc nhiên hỏi: "Nương, sao nương lại dậy lúc này?"
Mấy tháng nay, mỗi buổi sáng nương đều thích ngủ dậy muộn một chút, sau khi bọn họ thức dậy mới rời giường.
Lúc này trời còn chưa sáng, nương đột nhiên thức dậy thật sự là quá quỷ dị.
"Tối qua không phải đã nói rồi sao, đi lên trấn thăm Tam Ngưu, đã mấy ngày không nhìn thấy đứa nhỏ này, cũng rất nhớ." Trình Loan Loan vừa súc miệng vừa nói: "Lát nữa con hãy dẫn ta đi một đoạn đường, ở cửa thành thả ta xuống là được."
Triệu Nhị Cẩu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu đồng ý.
Trình Loan Loan nhanh nhẹn rửa mặt xong, sau đó đi vào phòng bếp làm bánh trứng, nàng và Triệu Nhị Cẩu mỗi người một cái, lại làm hai cái mang đi cho Tam Ngưu, cũng không biết đứa nhỏ này ở trong võ đường có bị đói bụng hay không... Ôi, sau khi có hài tử, thật sự là lo không hết chuyện.
Trời tờ mờ sáng, Triệu Nhị Cẩu vội vàng đánh xe ngựa xuất phát, Trình Loan Loan ngồi bên cạnh hắn.
Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan ngồi xe ngựa.
Gió nhẹ buổi sáng thổi qua mặt làm cho người ta sảng khoái, phong cảnh ven đường từ bên cạnh lướt qua nhanh chóng mang đến một cảm giác khác lạ.
Nhưng bên đường có chút không bằng phẳng, bởi vì tốc độ xe quá nhanh mà có vẻ xóc nảy.
Ngay sau đó, dạ dày của nàng cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839137/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.