Nhờ căn nhà này, không ít người trong thôn đều kiếm được một khoản thu nhập, tiền công bình thường một ngày là ba mươi văn tiền, hai mươi ngày chính là sáu trăm văn. Vài người có kỹ thuật tốt hơn thì tiền công rất cao.
"Nam nhân nhà ta lần này kiếm được vài trăm văn tiền, khoản này góp thêm vào sính lễ để nhi tử cưới tức phụ."
"Con ta còn nhỏ, tiền này cứ giữ lại cho người trong nhà may quần áo mùa đông. Năm nay hạn hán to, ta đoán mùa đông năm nay sẽ rất lạnh."
"Nam nhân của ta không biết tính toán, tiền công vừa đến tay đã đi trấn trên mua mấy cân thịt về, ăn hết luôn rồi, thật sự là làm bậy mà."
"Nương Đại Sơn, các ngươi chọn ngày nào chuyển vào?"
Trình Loan Loan cười nói: "Chính là ngày mai, đến lúc đó mọi người nhớ đến ăn bánh hỷ."
Lúc gác xà nhà đã làm tiệc rượu rồi, chuyển nhà sẽ không làm tiếp nữa, người đến chúc mừng ăn ít bánh hỷ là được.
Nàng trở về sớm bắt đầu làm bánh hỷ, cái gọi là bánh hỷ chỉ là bột mỳ thêm đường, nhiều nhất thì cho thêm vài cái trứng gà nữa, nặn thành bánh bột ngô tròn tròn nho nhỏ, không phải loại bánh bột ngô lớn, nếu có người đến thì phát một cái, hưởng chút không khí vui mừng.
Một nồi đựng bánh hỷ, một nồi đựng món kho.
Cho dù chuyển nhà thì việc buôn bán món kho này cũng không thể ngừng lại, sáng mai đợi Đại Sơn giao hàng trở về rồi lại cùng nhau chuyển nhà.
Trời còn chưa sáng, cả nhà đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839092/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.