Sắc mặt thiếu nữ mười lăm tuổi tái nhợt.
Nàng thở hổn hển, há mồm thở d.ốc, không thể nói được lời nào.
Thẩm Chính và Triệu Nhị Cẩu đứng ở bên cạnh chờ nàng nghỉ ngơi xong rồi nói chuyện, nhưng chờ tới chờ lui, cô nương này cũng không phun ra một chữ.
Triệu Nhị Cẩu kiên nhẫn hỏi: "Nếu ngươi không nhớ rõ nhà mình ở nơi nào, chúng ta có thể đưa ngươi đi huyện nha, quan phủ sẽ phái người đưa ngươi trở về."
Thiếu nữ vẫn không nói lời nào, cúi đầu, bàn tay túm tay áo.
"Không phải là một người câm đó chứ?" Thẩm Chính đau đầu: "Đưa đến quan phủ đi."
Triệu Nhị Cẩu gật đầu, chắc là người nhà của cô nương đều lo lắng đến phát điên rồi.
Nhưng mà, tay áo của hắn đã được nắm lấy, cô nương kia cắn môi dưới của mình và lắc đầu nhẹ nhàng.
Ý tứ này là, không muốn đi quan phủ.
"Nhị Cẩu, người là ngươi muốn cứu, chuyện này ngươi nhanh chóng giải quyết cho ta." Thẩm Chính khoanh tay trước ngực: "Bổn thiếu gia từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, chuyện lấy thân báo đáp này đừng tới tìm ta."
Bàn tay của cô nương kia nắm lấy tay áo Triệu Nhị Cẩu đột nhiên buông ra.
Nàng lùi lại một bước, cách xa hai người một chút.
Triệu Nhị Cẩu ôn hòa nói: "Vậy ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi xong rồi tự mình về nhà đi, chúng ta còn có việc, đi trước."
Hắn cất bước muốn đi, không đi được mấy bước, đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô nương kia đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839085/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.