Loại địa phương như thành lâu này, mỗi ngày đều có người gây sự, cho nên trong lầu nuôi một đám côn đồ, ngoại trừ trấn áp người gây sự, còn phải phụ trách canh giữ ở cửa, không cho cô nương trong lâu chạy trốn.
Những gã sai vặt này đều đã sớm luyện ra chút võ.
Thẩm Chính thầm mắng: "Triệu Nhị Cẩu, ta thật sự là bị ngươi hại thảm mà."
Triệu Nhị Cẩu nhìn thoáng qua cô nương trốn sau lưng mình, thăm dò mở miệng: "Nếu không chúng ta chạy trước, sau đó lại dẫn người của quan phủ tới đây?"
"Ngươi mẹ nó có một chút cốt khí của nam tử hán được không?" Thẩm Chính mắng: "Cứu đều đã cứu, vậy thì cứu người phải cứu đến cùng, quên đi, chỉ có thể ta đứng ra, ai bảo ta sau này là ca ca của ngươi chứ."
Lúc này nếu bỏ chạy, đến khi người của quan phủ đến điều tra vụ án, cô nương này khẳng định đã sớm bị đưa đến nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió.
Thẩm Chính cười lạnh một tiếng, một chân giẫm lên ghế, bất cần nói: "Hôm nay ta sẽ không đi, ta xem các ngươi ai dám động đến ta!"
Hắn vừa nói như vậy, những gã sai vặt kia ngược lại không dám tới gần.
Quản sự nheo mắt lại: "Ngươi là ai?"
"Ta à, chỉ là một người đọc sách." Thẩm Chính nhếch miệng cười: "Cha ta xuất thân từ nông gia..."
Quản sự yên lòng, một người làm ruộng thật sự là không có gì phải sợ, hắn làm cái dấu tay ý muốn vây công.
"Cha ta biết làm ruộng nhưng cũng biết đọc sách, mười ba tuổi đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839084/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.