Trình Loan Loan không rõ nguyên do: "Đương nhiên có tính."
Nam nhân có cái gì tốt, nam nhân chỉ biết ảnh hưởng đến ngày lành tháng tốt của nàng, nàng sống một mình thật thoải mái vui vẻ.
"Triệu Nhị Cẩu, các ngươi cũng quá ích kỷ rồi!" Thẩm Chính buông chén đũa thật mạnh xuống, bất mãn nói: "Nương các ngươi chỉ mới ba mươi ba tuổi, đang là độ tuổi đẹp như hoa, sao có thể vì một người đã chết bắt nương các ngươi thủ tiết cả đời? Về sau các ngươi đều trưởng thành, thành gia lập nghiệp, sau khi các ngươi phân gia, nương các ngươi phải làm sao bây giờ, phải một mình lẻ loi hiu quạnh sao?"
Triệu Đại Sơn không biết vì sao vị thiếu gia này lại kích động như vậy, nhưng hắn vẫn nói rõ lập trường của mình: "Cha nương ở đâu con ở đó, chỉ cần nương bọn ta còn sống, bốn huynh đệ bọn ta chắc chắn sẽ không phân gia sống một mình."
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: "Không sai, không phân gia."
Triệu Tam Ngưu vừa ăn vừa gật đầu: "Con cũng muốn cùng nương ở bên nhau cả đời!"
Triệu Tứ Đản bắt lấy tay Trình Loan Loan: "Nương, chúng ta cả đời đều không xa rời nhau."
Trình Loan Loan dở khóc dở cười: "Các con sao lại nói đến chuyện này rồi, ăn cơm, ăn cơm mau, đừng nói Đông nói Tây nữa."
"Hừ!"
Thẩm Chính đũa xuống, xoay người bỏ chạy
A Phúc cơm còn chưa ăn xong đã đặt bát cơm xuống, đuổi theo: "Thiếu gia, làm sao vậy thiếu gia..."
Trình Loan Loan nheo mắt nhìn đám hài tử bên cạnh, Trình Chiêu vẫn theo quy củ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839044/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.