Trên bờ ruộng hẹp. Thẩm huyện lệnh đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt có chút âm trầm.
+
Viên sư gia và Triệu lý chính đang đứng ở phía xa, cúi đầu, không dám thở mạnh.
Trình Loan Loan đi tới trước người Thẩm huyện lệnh, hơi cúi người, mở miệng nói: "Ngày đó sau khi Thẩm huyện lệnh để lại Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia vẫn luôn nổi giận..."
Vẻ mặt Thẩm huyện lệnh tràn đầy áy náy: "Triệu Trình thị, chuyện này là bản quan suy nghĩ không chu toàn, là bản quan quá đường đột, không nên để lại nghịch tử ở thôn Đại Hà, càng không nên..."
"Đại nhân, ngài nghe ta nói trước đã."
Trình Loan Loan cũng mặc kệ tôn ti khác biệt, trực tiếp ngắt lời của Thẩm huyện lệnh.
"Lúc Thẩm thiếu gia vừa tới, không muốn làm việc, đối với đồ ăn uống cũng không hài lòng lắm, thậm chí còn mang theo A Phúc chạy trốn, chẳng qua đường núi quá phức tạp, hơn nửa đêm Thẩm thiếu gia và A Phúc đi lạc vào núi sâu, từ trên sườn núi lăn xuống, cả người đều bị thương..."
Trên mặt Thẩm huyện lệnh hiện lên sự lo lắng.
Trình Loan Loan tiếp tục nói: "Buổi tối đầu tiên, cả người hắn bị thương, rất mệt mỏi, còn chưa ăn cơm, đói bụng ngủ trên mặt đất một đêm, ngày hôm sau, hắn mặc y phục đầy vá rách của nhi tử dân phụ, cùng làm việc với mấy nhi tử của dân phụ, tuy rằng có oán hận nhưng hắn quả thật là đang làm việc, ngày đó các thư sinh thư viện Nam phủ trấn đến, đại nhân ngài có biết đã xảy ra chuyện thú vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839035/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.