"Ỷ vào thân phận là nhị tử của huyện lệnh, ở trong thôn ra vẻ ta đây, nếu con đối phó với một tên đàn ông cao lớn thô lỗ thì ta còn kính trọng con là một hán tử, thế nhưng con lại đi bắt nạt một tiểu cô nương, con nói xem, rốt cuộc con đang làm cái gì?!"
Thẩm Chính giận dữ nói: "Con không làm gì cả, chỉ nói thật, chính nữ hài kia muốn khóc, liên quan gì tới con!"
"Còn dám ngụy biện!"
Thẩm huyện lệnh giơ tay lên muốn tát một cái.
Một cái bạt tai này rất mạnh.
Ở giữa không trung, lại bị lý chính ngăn lại: "Huyện lệnh đại nhân, hài tử đã lớn như vậy, không thể đánh..."
Lý chính nắm tay Thẩm huyện lệnh, lại sợ hãi vội vàng buông ra, sợ bị Thẩm huyện lệnh trị tội.
Sắc mặt Thẩm huyện lệnh lạnh lùng: "Thẩm Chính, con quỳ xuống, đọc lại một lần tổ huấn của nhà họ Thẩm chúng ta!"
"Dựa vào cái gì! Con không làm gì sai, tại sao con phải quỳ xuống!"
Thẩm Chính tức điên rồi.
Trước mặt mọi người tát hắn, còn muốn hắn quỳ xuống, hắn phạm phải sai lầm ngập trời gì sao? Nói thật thì làm sao, cho dù nói thật là không thích hợp cũng tuyệt đối không phải là sai lầm lớn!
Hắn lắc đầu, bỏ chạy dọc theo bờ ruộng.
"Nghịch tử!"
Lồng ngực Thẩm huyện lệnh kịch liệt phập phồng.
Lý chính và Viên sư gia không dám thở mạnh, Triệu Nhị Cẩu nhíu mày, yên lặng lui về phía sau hai bước, nhanh chóng gọi Trình Loan Loan tới.
Hắn luôn cảm thấy, Thẩm Chính sẽ không khốn nạn đến đi bắt nạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839034/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.