Khói bếp lượn lờ.
Nước trong phòng bếp sôi ùng ục, bên trong đang nấu lòng heo.
Trình Loan Loan vỗ ót, sao nàng lại có thể quên mua một cái nồi về chứ, như vậy sẽ tiện nấu ăn hơn.
Nhưng mà bây giờ trong nhà vẫn còn đang lộn xộn, nếu nàng đột nhiên lấy một cái nồi ra thì chắc cũng không phải chuyện gì kỳ quái lắm nhỉ.
Nàng xoay người đi vào trong phòng, mấy hài tử đều đang đứng vây quanh nghiên mực và bút lông để nghiên cứu, nàng yên lặng cúi đầu lục tìm trong giỏ, nhưng thật ra nàng đang mua một cái nồi sắt từ thương thành, sau đó vẻ mặt tự nhiên bước vô lại phòng bếp.
Một nồi dùng để hầm món kho, một nồi khác dùng để nấu cơm và xào rau.
Ngô Tuệ Nương đỡ bụng bước đến, mới làm được một chút đã bị Trình Loan Loan ra lệnh cưỡng chế ngồi trên ghế để nghỉ ngơi.
Nàng tò mò nhìn Trình Loan Loan: "Nương, nồi này để làm gì?"
Trình Loan Loan lấy ra một ít gia vị đặt trên bàn: "Ở trên núi ta phát hiện ra một ít thảo dược, nghe nói rất thơm. Chưởng quầy tửu lâu ở trấn trên có nói, nếu bỏ một ít thứ này vào đồ ăn thì mùi vị đồ ăn sẽ thơm hơn. Đây là hương diệp, còn cái này là bát giác, còn có vỏ quế,... Chờ sang mùa xuân năm sau nhà chúng ta lại trồng một ít, loại thảo dược này khó tìm trên núi, nếu đi mua thì giá lại đắt."
Đây chỉ là loại gia vị thông thường ở hiện đại, nhưng ở cổ đại chỉ có dược quán bán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839023/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.