"Ngươi không phải muốn khen thưởng cho học sinh ở học đường sao, mới có hai bộ, chỉ có hai người được khen thưởng, những người khác phải làm sao bây giờ, chỉ biết đưa mắt nhìn sao?"
Thẩm Chính hừ một tiếng: "Thư viện Nam Phủ có cả đám người không muốn đi học lại có thể dùng giấy Tuyên Thành tốt nhất cùng bút lông sói, bọn nhỏ ở thôn Đại Hà đều muốn đọc sách, không đạo lý không cho bọn chúng dụng cụ chỉnh tề."
Trình Chiêu khẽ nhíu mày.
Hắn muốn thông qua hình thức khen thưởng để khuyến khích bọn nhỏ đọc sách học chữ, Thẩm Chính làm như vậy thì khổ tâm của hắn liền uổng phí.
Nhưng Thẩm Chính cũng chỉ là có lòng tốt, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.
"Thẩm thiếu gia, ta hỏi ngài một câu." Trình Loan Loan buông mớ đồ lung tung trong tay xuống, dừng một chút rồi nói, "Ngài trước kia lúc còn ở nhà, trứng gà chắc cũng chỉ là đồ vật tầm thường, nhưng một khi trứng gà biến thành phần thưởng, ý nghĩa liền không giống nhau đúng không?"
Thẩm Chính vuốt cằm, hình như đúng là vậy, trước kia, trứng chưng, trứng hấp gì đó hắn đều coi thường, nhưng lúc tới thôn Đại Hà hắn lại đem một cái trứng thối ôm trong ngực nhiều ngày như vậy.
"Đồ vật đạt được nhờ nỗ lực của bản thân thì mới biết quý trọng." Trình Loan Loan sâu sắc nói: "Đám nhỏ này cũng không phải vì tham gia khoa cử mà đọc sách, mua cho bọn chúng giấy, bút, mực, nghiên là không phù hợp. Sau này nếu ai muốn tiếp tục con đường đọc sách thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3839022/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.