Trình Loan Loan bình tĩnh lắc đầu: "Lý chính thúc, bầy sói hoang mang thù, trên núi ít nhất còn có trên trăm con sói hoang, giải quyết xong bốn con này, vậy ai sẽ giải quyết hơn một trăm con còn lại. Đêm khuya sói hoang tìm đến cửa, cũng không cắn chết luôn Trương Vô Lại, đây rõ ràng là muốn đòi một lời giải thích, chỉ cần Trương Vô Lại thừa nhận sai lầm, hẳn là sói hoang sẽ tự mình rời đi."
Trương Vô Lại không dám động đậy, đột nhiên, hắn như là nghĩ đến chuyện gì, nổi giận mắng: "Xú bà nương, đều là do ngươi, là ngươi làm hại."
Trương bà nương bị mắng liền thông suốt, đột nhiên nhớ tới mình đã làm gì. Sáng sớm hôm nay, mụ đi ngang qua cửa nhà Trình Loan Loan, len lén lấy đi ba con gà rừng và một con thỏ hoang.
Mụ vẫn tưởng rằng là thợ săn Triệu săn bắn được, lén lút đặt ở cửa nhà Đại Sơn. Như vậy xem ra không phải là thợ săn Triệu mà là sói hoang cắn chết rồi đưa tới.
Hôm qua trong thôn còn có người nói trong nhà Trình Loan Loan nuôi sói con, sói mẹ trên núi tặng đồ ăn cho bọn họ, lúc ấy mụ nghe xong vốn còn không tin.
Mụ ăn gà rừng rất thoải mái, sao có thể nghĩ đến sói hoang sẽ đến cửa đòi nợ.
"Sáng... sáng sớm nay ta lấy ba con gà rừng và một con thỏ hoang ở cổng nhà Đại Sơn. Đã ăn hết một con gà rừng, còn lại treo...treo ở trên xà nhà trong phòng..." Trương bà nương run rẩy nói: "Đại Cương, con mau vào lấy ra đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838964/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.