Dựa vào số lượng cần cung cấp hiện tại để tính thì hạt thạch hoa trong nhà không đến mấy hôm nữa là sẽ hết, nàng phải tiếp tục thu thêm nhiều một chút để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. 
Nàng đi đến nhà cũ bên kia, trong nhà chỉ có Triệu lão thái thái và Văn thị, nàng vội nói: "Nương Đại Vượng, nếu có người đến đưa hạt lồng đèn thì ngươi hãy nói, từ giờ trở đi, mười hai văn tiền một cân hạt, càng nhiều càng tốt." 
Trước đó mười văn một cân, hiện tại tăng lên hai văn tiền. 
Triệu lão thái thái lập tức bất mãn: "Cỏ lồng đèn ở khắp núi vốn cũng không ai cần, đều là thứ không đáng tiền, tại sao ngươi lại trả mười hai văn tiền, tiền của nhà ngươi là gió lớn thổi tới đúng không?" 
Trình Loan Loan đỡ trán: "Nương, người cũng không suy nghĩ một chút xem, nếu con đã có thể bỏ ra được số tiền này nghĩa là con có thể kiếm được, con có thể để bản thân chịu lỗ sao?" 
Triệu lão thái thái tức giận nói: "Có thể kiếm nhiều chút thì tại sao không kiếm nhiều một chút chứ? Làm gì phải cho người khác..." 
"Vậy không bằng nương đến giúp con đi?" Trình Loan Loan cong khóe miệng, "Ở bên chỗ con thiếu người đun nước, mỗi ngày nương tới nấu nước, tiền công hai văn, được không?" 
Để lão thái thái đi qua xem nàng cả ngày bận rộn thế nào, đoán chừng sẽ không mắng nàng là kẻ phá của nữa. 
"Đun có miếng nước thôi mà hai văn tiền, thật sự không coi trọng đồng tiền mà!" Triệu lão thái thái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838900/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.