Trình Chiêu đi về phía sạp bán thạch băng.
Triệu Tứ Đản trong lòng tràn đầy cảnh giác, mặt không cảm xúc chắn trước thùng gỗ để tiền đồng, hắn phải thề chết bảo vệ tiền đồng thuộc về Triệu gia.
Nhưng nếu nương nhất định muốn cho thì hắn hình như cũng không có cách gì.
Tâm tình tiểu tử kia trong nháy mắt trùng xuống.
Trình Loan Loan trên mặt vẫn duy trì nụ cười thương mại: "Hai bát thạch băng sáu văn tiền, cứ từ từ ăn, không phải vội."
Sau khi nàng tiếp đãi khách hàng trước mặt, ánh mắt mới dừng lại trên người Trình Chiêu phía sau.
Đây là cháu trai lớn của nhà mẫu thân nguyên thân, lúc nguyên thân còn sống, thương nhất chính là cháu trai này, bởi vì Trình Chiêu có học, hơn hai năm trước đã thi đậu đồng sinh, đồng sinh so với tú tài không được người khác tôn kính bằng, nhưng đạt được thân phận này kỳ thật cũng không dễ dàng, phải thông qua thi huyện, sau đó tham gia thi phủ, đạt được tư cách thi tú tài viện mới có thể được xưng là đồng sinh.
"Ha, Trình huynh đài vậy mà cũng có dư tiền đến ăn thạch băng sao? "Bên cạnh có học tử cười nhạo, "Ngươi chép một quyển sách mới một trăm văn nửa tháng, ba văn tiền một chén thạch băng mà ngươi cũng dám ăn sao?"
Trình Loan Loan có chút ngoài ý muốn, Trình Chiêu ở Trình gia là đối tượng được mọi người vây quanh, không nghĩ tới ở thư viện lại bị người khác xa lánh.
Nàng cho rằng Trình Chiêu sẽ lúng túng, không nghĩ tới tiểu tử này chỉ lẳng lặng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838833/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.