Thôn Đại Hà có tổng cộng ba cái giếng.
Nửa tháng trước hai giếng đã khô cạn, chỉ còn lại một giếng duy trì cuộc sống của toàn bộ thôn dân.
Bây giờ giếng cuối cùng cũng khô cạn, nhất thời ngoài nhà vang lên đầy tiếng gào khóc. Ruộng đồng không có thu hoạch, còn có thể ăn vỏ cây, ăn rễ cỏ để sinh tồn, nhưng không có nước thì thật sự là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Lý chính nghe thấy tiếng khóc ngoài nhà, thở dài một hơi: "Nương Đại Sơn, hiện tại tất cả hy vọng trong thôn đều đặt trên người ngươi, thật hy vọng mỗi lời của ngươi đều là sự thật."
"Lý chính thúc, ta chưa bao giờ nói đùa loại chuyện này." Trình Loan Loan sắc mặt nghiêm túc nói: "Nhưng mà ta cũng có một yêu cầu quá đáng."
Lý chính thẳng người lên, nếu nương Đại Sơn không có yêu cầu gì, ông còn hơi sợ, sợ tất cả những điều này là giả, cho hi vọng rồi lại khiến ông thất vọng, thống khổ kiểu này ông không chấp nhận nổi.
Nếu nương Đại Sơn có yêu cầu, vậy chứng tỏ chuyện trên núi có nước chín mười phần là thật. "Năm trước ta với nhà lão Triệu phân ra ở riêng, được chia mười ba mẫu ruộng, nhưng chỉ có năm mẫu ruộng tốt, tám mẫu còn lại đều là đất xấu, không trồng được lương thực tốt."
Trình Loan Loan mới nói được một nửa thì lý chính đã hiểu được ý của nàng, lập tức nói: "Nương Đại Sơn, chỉ cần chuyện nguồn nước ngươi nói này là thật, ta sẽ cắt mảnh đất màu mỡ nhất trong thôn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-mat-mua-ta-tro-thanh-me-chong-cuc-pham/3838785/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.