Hoắc Nhung vào phòng, cũng đoán được bà muốn nói gì với mình, bởi vì cô liếc thấy cái khăn tay bà dùng để bọc tiền đang đặt ở trên bàn.
Cô nhanh chóng nói trước khi bà mở miệng: "Mẹ đừng đưa tiền cho con, con không cần tới."
Vốn dĩ Lưu Quế Hương chuẩn bị một đống lời muốn nói, kết quả còn chưa nói ra đã bị lời này của Hoắc Nhung chặn trong họng, lập tức nhịn không được cười nói: "Con bé này, sao con biết mẹ muốn đưa tiền cho con."
Mắt Hoắc Nhung nhìn cái khăn tay trên bàn, nói: "Cái khăn tay này bình thường là bảo bối của mẹ, mới không nỡ lấy ra để trên bàn như vậy đâu."
Lưu Quế Hương quay đầu lại nhìn, càng không nhịn được cười, theo tình hình thực tế nói: "Cái này không phải thấy các con muốn thuê cửa hàng sao, con với Thành Quân đều là người có suy nghĩ, mẹ với cha con không hiểu gì, các con muốn làm gì cha mẹ cũng không giúp được, nghe Minh Sơn nói cửa hàng thuê kia rẻ thì rẻ, rất cũ nát, suy nghĩ lại thấy phải tiêu không ít tiền để sửa chữa, sợ các con thiếu tiền lại không nói với chúng ta, cha con kêu mẹ hỏi con trước."
Từ khi bọn họ vào thành phố, chi phí ăn mặc về cơ bản không tiêu một đồng nào của mình. Lương thực Đảng Thành Quân đã mua xong, Tống Yến Lan và Hoắc Nhung cách một thời gian lại dẫn bọn họ ra ngoài mua quần áo, lúc đầu Lưu Quế Hương còn sợ mất tiền không đồng ý, sau này thành thói quen, mua thì mua rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-nam-70-ga-dau-bep/4544885/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.