Vốn tưởng rằng sau khi truyền dịch xong có thể xuất viện về nhà, nhưng Lục Tự Hàn nói tôi bị sốt, bác sĩ dặn phải ở bệnh viện hai ngày, chờ hết sốt mới được xuất viện.
Thảo nào tôi cảm thấy cả người khó chịu, thì ra là bị sốt.
Do phải ngủ lại bệnh viện, nên Lục Tự Hàn cũng ở lại để chăm sóc cho tôi.
Nhớ lại thì đây là lần đầu tiên tôi nhập viện.
Đây là một phòng bệnh cao cấp, ngoài một chiếc giường bệnh hơi lớn hơn so với bình thường một chút, thì còn có giường cho người nhà.
Lúc này đây, anh ấy vẫn chưa chịu đi ngủ mà còn ngồi bên giường với tôi.
"Anh không đi ngủ sao?"
"Vẫn chưa buồn ngủ, anh ngồi đây trông em ngủ trước."
Lục Tự Hàn dịu dàng như vậy, tôi sao có thể nỡ ly hôn với anh ấy...
"Em cũng chưa buồn ngủ lắm, có thể do buổi chiều ngủ hơi nhiều." Tay vẫn đang được anh nắm lấy, tôi vẫn có chút không quen.
Tôi tính rút tay ra nhưng không rút được, đành để anh ấy tùy ý nắm vậy.
Thấy anh không nói lời nào, tôi liền mở miệng hỏi: "Lục Tự Hàn... chuyện em mất trí nhớ, có phải Gia Bảo nói với anh không?"
"Ừm." Anh trực tiếp thừa nhận, sau đó nói: "Lúc em ngất xỉu, bác sĩ gọi điện cho cô ấy, sau đó cô ấy gọi cho anh."
"Ồ." Thảo nào tôi vừa hỏi chuyện của bà ngoại, Lục Tự Hàn liền trực tiếp nói cho tôi biết.
"Vậy anh có thể kể em nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-muoi-nam-sau/2657403/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.