"Lục Tự Hàn, bên kia có hải âu kìa, em muốn đi cho hải âu ăn."
"Thật đẹp, Lục Tự Hàn chụp ảnh cho em."
"Oa, rốt cuộc cũng thấy được bánh mồi nướng* trong truyền thuyết, em phải ăn thử mới được."
"Còn có bánh cuốn Dương Bí, tên thật đặc biệt, hương vị cũng thật đặc biệt, anh thử một chút đi..."
"Lục Tự Hàn được đi chơi cùng anh em rất vui, thật hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở khoảng khắc này, do dù bị thiếu mất mười năm, em cũng cảm thấy thật hạnh phúc."
.....
Lục Tự Hàn nói, nếu tôi thích nơi này thì anh sẽ mua một căn nhà ở đây, sau này tới đây dưỡng già, mỗi ngày có thể đạp xe trên bờ hồ, hoặc nắm tay nhau đi tản bộ.
Đề nghị này quả thật không tệ.
Tiếc là tôi không chờ đến lúc đó được.
"Lục Tự Hàn, em lạnh quá, anh ôm em chặt một chút được không?"
"Chúng ta đến bệnh viện đi, A Sơ, anh đưa em đi bệnh viện." Lục Tự Hàn ý thức được thân thể của tôi không ổn, liền muốn ôm tôi đi.
"Không... em không muốn đi bệnh viện, em không thích bệnh viện. Em chỉ muốn nằm trong lòng anh thôi, nếu có thể chết trong vòng tay anh em cũng không hối tiếc."
Anh bất ngờ nhìn tôi, tôi cười nói: "Thật ra em đều biết hết mà."
Anh ôm chặt tôi hơn, "Xin lỗi em... anh thật ích kỷ, anh không nên mang em đi... anh không nghĩ rằng thời gian lại ngắn như vậy. Anh nên nghe lời Đàm Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-muoi-nam-sau/2657397/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.