Có lẽ ý chí của tôi quá mạnh mẽ.
Khi tỉnh dậy, tôi thế nhưng đã quay về mười năm trước rồi. Cảm giác đau đớn trên cơ thể đã biến mất, mái tóc xoăn dài cũng không còn nữa, nếp nhăn quanh mắt cũng không thấy đâu.
Trong gương lại xuất hiện một Lâm Sơ Hạ mười chín tuổi với mái tóc ngắn, và gương mặt tròn trịa có chút trẻ con.
Năm nhất vừa kết thúc, ngày tỏ tình thành công, cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.
Điện thoại bên cạnh giường bỗng rung lên, tôi ấn nút trả lời, một giọng nói thật dễ nghe từ trong điện thoại truyền tới: "Em dậy rồi à?"
"Mới vừa dậy..."
"Anh đang ở dưới lầu, em đáng răng rửa mặt xong thì xuống đi."
"Xuống lầu làm gì?"
"Hẹn hò, làm những chuyện mà các cặp đôi nên làm."
...
Tôi rửa mặt thay quần áo khoảng nửa tiếng, bà nội đang làm điểm tâm ở phòng bếp thấy tôi vui vẻ đi ra ngoài liền tò mò hỏi: "Bé con, con đi đâu đó?"
"Bà ngoại, con phải ra ngoài gấp, không ăn sáng đâu ạ." Trước khi xuống lầu, tôi còn quay lại hôn bà ngoại một cái, "Bà ngoại, con yêu bà nhiều lắm."
Tôi biết sau khi xuyên qua mười năm, bà ngoại đã qua đời.
Lục Tự Hàn không muốn làm tôi buồn nên đã giấu tôi, nhưng có một ngày khi tôi thay quần áo, đã tìm được trong ngăn tủ cuốn nhật kí của Lâm Sơ Hạ trưởng thành.
Trong đó viết thời gian và nguyên nhân bà ngoại qua đời.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-muoi-nam-sau/2657396/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.