Sáng hôm sau, mưa đã sớm tạnh từ lâu. Tôi tỉnh dậy với một cơ thể mệt mỏi đến rã rời. Cũng không biết Cảnh Mặc đã rời đi từ lúc nào, bên cạnh tôi chỉ còn một con chim to đến hoảng hồn đang dùng cái cánh to lớn của nó để ủ ấm cho cơ thể của tôi.
Tôi lười ngồi dậy, vỗ vỗ vào cái cánh to lớn của con chim kia rồi hỏi: "Chủ nhân của mi đâu?"
Con chim xấu xí kia liếc mắt nhìn tôi, sau đó quay mạnh đầu đi như đang biểu thị không muốn trả lời. Cũng không biết có phải do tôi đã nghĩ quá nhiều hay không, nhưng hình như con quỷ chim này không được ưa tôi cho lắm.
Tôi cũng chẳng mấy để tâm, lại quay người vùi đầu vào lông chim tiếp tục ngủ.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi tôi thức dậy lần nữa đã là giữa trưa, Cảnh Mặc và Thụy Hân đều đang ngồi ở một nơi không cách tôi quá xa, nhỏ giọng trò chuyện.
"Có vẻ những người đó thật sự nhịn không nổi nữa rồi!" - Thụy Hân nói.
Cảnh Mặc im lặng mất một lúc, sau đó đáp: "Bọn họ tính toán lâu vậy rồi, hiện tại cũng nên hành động."
Tôi nằm nhắm mắt giả vờ ngủ để nghe lén câu chuyện của bọn họ, trong lòng thì đang không ngừng suy đoán, rốt cuộc hai người họ đang nói về chuyện gì.
Thụy Hán dường như hơi khó chịu, giọng nói có vẻ trầm xuống: "Tôi thật sự không dám suy đoán suy nghĩ trong đầu cậu, nhưng tôi thật lòng muốn biết, cậu tin tưởng được ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-dai-phan-dien/3563600/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.