Khi tôi thức dậy cũng là khi mặt trời đã lên cao. Tôi vươn vai, vò vò đầu tóc rối.
Bầu trời bên kia khung cửa hôm nay vẫn như vậy, tối tăm và mịt mờ, như cái tương lai vô định đen tối mà chúng tôi
sắp phải đối mặt.
Tôi vào nhà vệ sinh sửa soạn sơ qua, thay bộ quần áo được đặt ngay ngắn trên giường rồi mở cửa bước ra ngoài.
Vừa mở cửa thì tôi đã nhìn thấy một cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang đứng trước cửa. Nhìn bộ dáng của em ấy thì có vẻ đang đắn đo xem có nên gõ cửa phòng hay không.
“Em tìm ai?” – Tôi hỏi.
Cô bé nghe xong thì bặm chặt môi, hai bàn tay xoắn vào nhau, phải khó khăn lắm mới rặn ra được vài chữ: "Em
tìm chị ạ! Chị có thể giúp chúng em không?"
Tôi hỏi lại: "Em cần chị giúp gì?"
Cô bé lại suy nghĩ một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu, dường như lấy hết tất cả cam đảm của mười mấy năm cuộc
đời để kéo lấy tay tôi: "Chị cứu anh của em với!"
Đừng nhìn thấy dáng vóc cô bé nhỏ nhắn như một con búp bê mà lầm, con bé ấy vậy mà còn mạnh hơn cả lực sĩ. Chỉ với một lực kéo nhìn như chẳng có bao nhiêu, vậy mà tôi suýt té cắm đầu xuống đất đến tận mấy lần. Còn chưa kể đến những lúc tôi đi theo không kịp, con bé còn thiếu điều muốn nhấc bổng tôi lên chạy.
"Anh của em gặp chuyện nguy hiểm gì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-den-mat-the-dai-phan-dien/2921865/chuong-63.html